Đối với Thẩm Yến, hệ thống là bạn, là ân nhân, là người thân. Bọn họ đã từng kề vai sát cánh suốt sáu năm trời…
Sự ra đi của hệ thống lại vì lý do như vậy mà ra đi là cú sốc lớn với Thẩm Yến.
Cộng thêm cơ thể Thẩm Yến vốn đã suy sụp nghiêm trọng, hai cú đả kích chồng chất khiến cả người y hoàn toàn sụp đổ. Y sốt cao, mê mê man man, mỗi ngày chỉ tỉnh được chừng một hai canh giờ, còn lại toàn là trong trạng thái hỗn loạn.
Hoa Dung không chữa cho người họ Tiêu, nhưng Thẩm Yến không mang họ Tiêu, hơn nữa tên tiểu tử thối này lại được sủng ái trong mắt Lệnh An. Nếu để y chết như vậy, Lệnh An chắc chắn sẽ nổi giận.Vì thế Hoa Dung đành tạm gác lại ý định rời kinh, ở lại chữa trị cho Thẩm Yến.
Căn bệnh này vốn đã lấy mạng Thẩm Yến rồi, nhưng y lại như có một luồng khí làm sao cũng không giải tỏa được, chết thế nào cũng không chết được.
Hoa Dung bày tỏ nghi hoặc của mình, nhưng lọt vào tai Tiêu Triệt thì lại hóa thành: “Thẩm Yến sớm đã nên chết rồi, vì sao đến giờ còn chưa chết? Y trụ không được bao lâu nữa đâu, chắc chắn sẽ chết thôi.”
Thẩm Yến sắp chết rồi, sắp chết rồi…
Trong cơn sốt mơ mơ màng màng, Thẩm Yến nhìn thấy Tiêu Triệt ngồi bên giường, y nắm lấy tay hắn khẽ nói: “Vân Dực, đừng sợ.”
Hệ thống đã chọn cách tiêu vong để bảo vệ y, nhưng y lại cảm thấy mình không thể thực hiện được mong muốn của hệ thống.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-noi-dang-ve-noi-dien-cua-ta-rat-dep/2753038/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.