Vào ngày sinh nhật mười bảy tuổi của Tiêu Triệt, Thẩm Yến mười lăm tuổi đã tặng hắn một bức họa.
Một bức họa được vẽ theo tỷ lệ chiều cao thật của người.
Vì món quà này, Thẩm Yến từng tỉ mỉ đo từng tấc thân thể của Tiêu Triệt khi hắn mười bảy tuổi.
Cũng từng đo cả đôi chân thon dài, thẳng tắp kia.
Thẩm Yến xưa nay làm việc đều rầm rộ, mà vẽ Tiêu Triệt lại phải để hắn đứng yên một chỗ, cho nên chuyện ấy chẳng thể giấu được.
Nhưng món quà bị biết trước làm mất đi phần nào sự bất ngờ, Thẩm Yến bèn vẽ bánh vẽ cho Tiêu Triệt:“Vân Dực, sau này mỗi năm ta đều sẽ vẽ cho ngươi một bức thế này, từng bức từng bức treo cạnh nhau, đến tám mươi tuổi nhìn lại, nhất định cực kỳ hoành tráng.”
Tiêu Triệt liền gật đầu: "Được.”
Bức họa đó Thẩm Yến vẽ suốt một tháng trời, sửa tới sửa lui không biết bao nhiêu lần, vẽ lại không biết bao nhiêu lần, đến khi hoàn thành thì ngồi bệt dưới đất, thề rằng cả đời này không bao giờ làm chuyện đó thêm lần nữa.
Vậy nên đến sinh nhật mười tám tuổi của Tiêu Triệt, Thẩm Yến đổi quà khác, còn lời hứa năm ngoái thì giả vờ quên mất.
Nhưng Tiêu Triệt lại chẳng quên, thậm chí còn có phần u sầu, ngày ngày đứng trước bức họa năm mười bảy tuổi mà nhìn.
Lúc đó Thẩm Yến mới phát hiện, cạnh bức họa ấy còn chừa sẵn chỗ để treo bức năm mười tám tuổi.
Thẩm Yến lập tức thấy áy náy, nói sẽ vẽ bù nhưng Tiêu Triệt chỉ nhàn nhạt đáp:“Đã nói là quà sinh nhật thì phải đúng sinh nhật, làm gì có chuyện bù lại.”
Nhìn dáng vẻ ấy của hắn, Thẩm Yến áy náy khôn nguôi, ngoan ngoãn một thời gian dài chẳng dám giận dỗi với Tiêu Triệt.
Quà sinh nhật mười chín tuổi của Tiêu Triệt, Thẩm Yến bắt đầu chuẩn bị từ hai tháng trước, nhưng cuối cùng chỉ làm được một nửa.
Bức họa ấy giờ không rõ còn hay mất.
Giờ đây Tiêu Triệt đã hai mươi lăm tuổi rồi, cũng chẳng biết hắn có cao hơn lúc mười bảy, mười chín tuổi hay không.
Quá khứ như một lưỡi kiếm, đâm sâu vào tim.
Dưới gốc cây quế, Thẩm Yến ôm lấy Tiêu Triệt khóc đến kinh thiên động địa.
Tiêu Triệt đẩy y ra, rống giận như phát điên: “Thẩm Trường Sách, có phải ngươi phải thấy ta chết mới vui vẻ đúng không?”
Thẩm Yến vừa khóc vừa cười, bị đẩy ra cũng không giận, lại nhào vào lòng hắn ôm lấy cổ hắn: “Hu hu hu…”
Tiêu Triệt lại mạnh mẽ đẩy y ra: “Ngươi điên rồi phải không? Ngươi điên rồi sao?”
Thẩm Yến lại nhào tới: “Vân Dực…”
Tiêu Triệt đẩy, rống.
Thẩm Yến khóc mà nhào tới.
Tiêu Triệt lại đẩy, lại rống.
Thẩm Yến lại nhào tới…
……
Ôn Ngọc chết lặng quỳ một bên nhìn.
Công tử muốn trèo cây, đương nhiên hắn ngăn, nhưng công tử lại bảo nếu hắn dám đụng vào sẽ mách vương gia rằng hắn trêu chọc người.
Lợi dụng khoảnh khắc hắn hoảng sợ, công tử đã trèo lên cây.
Lúc ấy hắn chẳng biết công tử định làm gì.
Giờ thì biết rồi…
Chân khỏi chẳng phải chuyện đáng vui sao?
Cớ sao lại thành ra thế này?
Mà hắn, e là cũng khó thoát khỏi mười trượng phạt.
Ồ, vẫn còn người thảm hơn hắn, Ôn Ngọc âm thầm nhìn về phía Lưu công công đang từ từ bò dậy dưới đất.
Đã ngất tới hai lần rồi, không biết thân thể công công còn chịu được mấy lần nữa.
May mà sự đời có định luật của nó, ví như quỳ mãi thành quen, ngất mãi thành thường.
…
Khi Thẩm Yến lại lần nữa ôm chặt cổ Tiêu Triệt không buông, Tiêu Triệt cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại từ nỗi sợ hãi, sau đó cúi người bế ngang lấy Thẩm Yến.
Tiêu Triệt ôm Thẩm Yến đứng dậy, lần đầu vừa đứng lên đã cảm thấy hai chân đau đớn, yếu ớt không chịu nổi, lần thứ hai mới đứng được nửa chừng đã loạng choạng rồi lại quỳ xuống.
Thẩm Yến sợ Tiêu Triệt đẩy mình ra, ôm chặt lấy cổ hắn, khóc đến nhập tâm nên nhất thời không nhận ra.
Ôn Ngọc đang quỳ, thị vệ nghe tiếng tới, Xuân Sơn, Mộc Hạ, cả Lưu công công vừa tỉnh lại đều nín thở.
Nhìn vương gia cắn răng mồ hôi ướt trán, loạng choạng mà ôm lấy công tử đứng dậy, Lưu công công xoay người quỳ xuống dưới đất, lệ rơi đầy mặt.
Xuân Sơn và Mộc Hạ cũng quỳ xuống, thị vệ cũng quỳ xuống theo, có người còn nghẹn ngào lên tiếng.
Xuân Sơn cúi đầu vừa khóc vừa cười, hắn từng thấy họ cùng nhau rong ruổi, họ vốn nên là như vậy mà.
Mộc Hạ ngẩng đầu nhìn người đang từng bước đi vào trong phòng, nhớ đến năm đó công tử từng đo chân vương gia khi vẽ tranh, đo xong còn cảm thán: “Điện hạ có đôi chân dài thật đấy.”
Khi ấy hắn đang tựa bên cửa sổ, nghe vậy liền liếc vào trong, vừa vặn thấy vành tai vương gia đỏ bừng.
Mộc Hạ khẽ cong môi cười, đưa tay hứng lấy một giọt lệ rơi của Xuân Sơn, nghĩ rằng — thứ đẹp nhất trên đời này chính là phút giây khóc trong hạnh phúc thế này.
…
Tiêu Triệt đặt Thẩm Yến lên giường cạnh cửa sổ, hắn quỳ bên mép giường, lặng lẽ lau nước mắt cho Thẩm Yến.
Mắt Thẩm Yến đỏ hoe nhìn hắn, một lúc sau mới nghẹn ngào run giọng nói: “Điện hạ, người hôn ta đi.”
Tiêu Triệt liền cúi người hôn y.
Một nụ hôn chẳng mang chút ái muội, chỉ hòa lẫn nước mắt Thẩm Yến, đắng chát và chua xót.
Hắn hận đôi chân này, hắn đã cướp đi sinh mệnh của Thẩm Yến, vậy mà Thẩm Yến lại vì đôi chân này mà vui đến thế, vậy thì hắn sẽ đứng lên cho y xem.
*
Triệu thái y bị gọi đến phủ Thụy vương giữa đêm.
Mấy năm nay chạy tới phủ Thụy vương giữa đêm đã là chuyện thường, chỉ là lần này không biết có chuyện gì, nhưng nhìn đôi mắt đỏ hoe của Mộc Hạ đi đón mình, ông đã linh cảm không ổn.
Khi đến nơi, thấy Thụy vương đang đứng nghiêm chỉnh trong phòng, Triệu thái y cả kinh suýt rơi tròng mắt, suýt nghẹn thở.
Không thể nào, làm sao có thể?
Sao chân của Thụy vương lại có thể đứng được?
Nhưng… hắn thật sự đang đứng kia kìa!!!
Đứng yên đấy cơ mà!!!
“Hít thở!” Lưu công công đập mạnh lên lưng ông một cái, hai lần ông ngất đều là do thế, có kinh nghiệm rồi.
Triệu thái y cuối cùng cũng hít được hơi, vội bảo Tiêu Triệt ngồi xuống để bắt mạch.
Tiêu Triệt từ chối ngồi xuống, Thẩm Yến muốn nhìn hắn đứng thì hắn sẽ đứng cho y nhìn.
“…” Triệu thái y tỏ vẻ hiểu, dù sao đã nhiều năm như vậy,nếu là ông thì ông cũng muốn đứng.
Thế là Mộc Hạ dọn bàn cho Tiêu Triệt kê tay, còn mang ghế thấp để Triệu thái y đứng lên, hai người cứ thế mà đứng bắt mạch.
Lâu lắm rồi ông chưa bắt mạch cho Tiêu Triệt, mà lần này, mạch tượng so với trước kia đúng là khác một trời một vực.
Chẳng lẽ… chân này thật sự khỏi rồi?
Vớ vẩn, hắn đứng được rồi còn gì.
Thần y quả nhiên là thần y, danh bất hư truyền, dù cho thêm trăm năm nữa ông cũng không bằng nổi.
Triệu thái y lại thở dốc: “Vương gia, cho ta xem chân ngài một chút.”
Tiêu Triệt từ chối.
Triệu thái y chỉ đành hỏi: “Chân có đau không?”
Tiêu Triệt: “Không đau.”
Triệu thái y: “Có khó chịu không?”
Tiêu Triệt: “Không.”
Triệu thái y: “Có cảm giác căng tức không?”
Tiêu Triệt lạnh lùng nhìn: “Ta khỏe lắm, chẳng có cảm giác gì cả.”
Nói rồi thu tay về, ghét bỏ nói: “Ông có thể đi rồi.” Vai trò của Triệu thái y chỉ là để Thẩm Yến yên tâm mà thôi.
Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ đứng dậy.
Quả nhiên nét mặt Thẩm Yến tràn đầy ý cười, là lần đầu tiên từ khi gặp lại đến giờ, y cười vui đến vậy.
Tiêu Triệt không nhịn được cười lạnh trong lòng, chắc chắn Thẩm Yến biết vì sao chân hắn có thể đứng lên, vậy mà vẫn vui mừng như thế, còn vui hơn ai hết.
Rõ ràng y sắp chết rồi.
Đồ ngốc.
Thẩm Yến thật sự vui, chưa từng có lúc nào vui như bây giờ.
Là hệ thống, đôi chân của Tiêu Triệt là món quà hệ thống tặng cho y.
Nghĩ đến hệ thống, Thẩm Yến lại thấy xót xa, cũng chợt hiểu ra sự kỳ lạ của Tiêu Triệt.
Lúc hệ thống rời đi, có lẽ chân Tiêu Triệt đã bắt đầu có cảm giác, nhưng lúc đó thân thể y lại đột nhiên suy sụp, nên Tiêu Triệt chắc chắn nghĩ rằng chân hắn có thể lành lại có liên quan tới cơ thể y.
Nghĩ thông suốt những điều này, trong lòng Thẩm Yến đau xót vô cùng, khẽ thì thầm: “Ngốc nghếch.”
“Vân Dực, lại đây.” Thẩm Yến vẫy tay gọi hắn, vỗ vỗ giường, “Ngươi ngồi xuống, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Tiêu Triệt đứng ngay trước mặt y, không chịu ngồi xuống: “Ngươi cứ nói đi, ta nghe đây.”
Thẩm Yến chau mày liếc nhìn chân hắn, đứng lâu như vậy thật sự không sao chứ?
Y sao có thể ngờ rằng Tiêu Triệt lại đang tự hành hạ bản thân như một cách trừng phạt, chỉ tưởng rằng hắn thực sự đã khỏi.
Thẩm Yến định thần lại, nói với hắn: “Vân Dực, có thể ngươi đã hiểu lầm một vài chuyện.”
“Chuyện gì?” Tiêu Triệt nhíu mày.
Chờ Lưu công công và những người khác lui ra, Thẩm Yến mới chậm rãi mở lời: “Giữa ta và hệ thống… ta không biết phải nói sao, nói đơn giản thì là, chỉ khi hệ thống ở trong cơ thể ta thì nó mới có thể giúp ta chữa lành. Còn nếu nó rời đi, tất sẽ mang theo một phần năng lượng, điều đó không liên quan gì đến ngươi, ngươi hiểu không?”
Tiêu Triệt im lặng nhìn y, không lên tiếng.
Thấy nét mặt hắn đầy nghi hoặc, Thẩm Yến biết mình đã đoán đúng.
Y không nhịn được thở dài, trách bản thân sớm không nhận ra khúc mắc trong lòng Tiêu Triệt.
“Ta không lừa ngươi. Sở dĩ ta thành ra thế này là vì hệ thống không thể giúp ta hồi phục nữa, ngươi chỉ là một điều bất ngờ. Không có ngươi, ta và hệ thống cũng sẽ rơi vào tình trạng này. Cho nên, chân của ngươi chỉ là một món quà bất ngờ mà hệ thống tặng cho ta.”
“Vân Dực, ngươi hiểu những gì ta nói không?” Thẩm Yến đưa tay nắm lấy tay hắn, “Không phải vì chữa chân cho ngươi mà ta mới ra nông nỗi này, ngươi hiểu chứ?”
Tiêu Triệt hiểu, nhưng hắn không hoàn toàn tin lời y.
“Ngươi sắp chết rồi.” Hắn khẽ nói.
“Ta sẽ không chết.” Thẩm Yến ngẩng đầu mỉm cười, “Trước đây ta cũng nghĩ mình sẽ chết, nhưng thân thể ta, ta hiểu rõ nhất. Gần đây nhờ thần y chữa trị, thân thể ta ngày càng khá hơn. Có thể sẽ không khoẻ mạnh như người thường, nhưng chắc chắn ta sẽ không chết…” Nói đến đây, Thẩm Yến cố ý hỏi, “Vân Dực, ngươi… ngươi có chê ta vô dụng thế này không?”
“Đừng nói bậy.” Tiêu Triệt cau mày, “Sao ta có thể chê ngươi, nhưng…”
Hắn đánh giá thân thể gầy yếu và gương mặt tái nhợt của Thẩm Yến. Dù y vẫn còn yếu, nhưng so với hôm đó thì đã tốt hơn rất nhiều.
Hôm nay y còn có thể leo lên cây cơ mà.
Chẳng lẽ… Thẩm Yến thật sự không chết?
Trong lòng Tiêu Triệt chợt dâng lên một tia hy vọng.
Trường Sách của hắn đã chịu quá nhiều khổ cực, không ai mong y sống tốt hơn hắn.
“Vân Dực, ta chắc chắn.” Thẩm Yến kiên định gật đầu với hắn, “Ta sẽ không chết. Giờ ngươi cũng đã đứng lên được, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian vui vẻ bên nhau.”
Nghe vậy Tiêu Triệt sững người hồi lâu, như kẻ khát khô sắp chết được uống ngụm nước giếng trong veo, trong lòng như có hạt giống nhỏ đang nảy mầm.
Hắn và Trường Sách còn có tương lai, Trường Sách nói sau này họ còn nhiều thời gian hạnh phúc.
Trong khoảnh khắc hắn bỗng trở nên ngây ngốc, điều này là giấc mơ mà suốt bao năm qua hắn không dám nghĩ tới.
Thẩm Yến kéo tay hắn một cái, Tiêu Triệt liền quỳ xuống bên giường, Thẩm Yến liền nghiêng người ôm lấy hắn.
Đinh—
【Thời gian sống còn lại: một tháng, hãy sống và trân trọng.】
Âm thanh quen thuộc vang lên, Thẩm Yến chợt ngẩng đầu, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Hệ thống, là ngươi sao?”
Không ai đáp lại.
【Bắt đầu đếm ngược ngày thứ ba mươi.】
“Hệ thống?” Thẩm Yến thở dốc, mắt đỏ hoe, “Hệ thống, ngươi có đó không?”
“Hệ thống, là ngươi sao?” Thẩm Yến siết chặt cánh tay Tiêu Triệt, gấp gáp nói, “Vân Dực, ngươi có nghe thấy không?”
“Nghe thấy rồi.” Mắt Tiêu Triệt đỏ ngầu, nó nói Trường Sách còn sống được ba mươi ngày nữa.
*
Cách kinh thành một ngàn tám trăm dặm, trong một ngôi miếu đổ nát ở ngôi làng hoang vu nhỏ bé, một bé gái gầy gò nằm trên nền đất ẩm ướt, nghe tiếng cửa sổ gỗ mục nát bị gió lớn thổi đập rầm rầm, yếu ớt nói: “Ca ca, hình như muội thấy phụ thân và mẫu thân rồi, họ đến đón muội.”
“Sẽ không đâu.” Thiếu niên lạnh mặt giắt cái xẻng ăn trộm hôm nay vào lưng, mượn ánh chớp, cúi xuống nhìn bé gái, “Muội chờ ở đây, ca sẽ quay lại ngay, ngày mai đưa muội đi gặp đại phu.”
“Ca ca, đừng đi…” Bé gái hoảng hốt túm lấy vạt áo hắn, “Muội sợ…”
“Đừng sợ.” Thiếu niên gỡ tay nàng ra, “Chờ ta.”
Nói rồi không do dự nữa, hắn đứng dậy rời khỏi ngôi miếu, bước vào cơn mưa gió sấm sét đan xen.
Hắn đã hết cách, nếu cứ tiếp tục thế này, muội muội sẽ chết. Nhưng hắn không có bạc đưa nàng đi khám bệnh, cách duy nhất hắn nghĩ ra được là… đi đào mộ.
Dù chỉ đào được một cây trâm bồi táng rẻ tiền cũng có thể mua thuốc cho muội.
Trên đỉnh núi có một ngôi mộ, trước mộ có tấm bia, nhưng không khắc tên.
Tấm bia được dựng rất trang nghiêm, nhưng cỏ dại mọc đầy xung quanh, rõ ràng chưa từng có ai viếng mộ.
Thiếu niên quỳ xuống trước bia, thấp giọng nói: “Hành động cùng đường, không cầu tha thứ, chỉ mong nếu có báo thù, xin đừng tìm sai người. Kiếp sau nguyện làm trâu ngựa để chuộc tội mạo phạm hôm nay.”
“Cộp cộp cộp,” hắn dập đầu ba cái rồi đứng dậy cầm xẻng bắt đầu đào.
Hôm nay là tiết Kinh Trập, sấm xuân vang trời, mưa lớn tầm tã.
Mưa như chuỗi ngọc đứt dây che lấp tầm mắt hắn, khiến hắn không phát hiện ra lớp đất ẩm dưới chân đang không ngừng chuyển động.
Cho đến khi một cái đầu đen thui đội đất chui lên, ánh chớp loé sáng, thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải một đôi đồng tử đen láy sáng ngời.
Cái xẻng rơi bịch xuống đất, thiếu niên ngã ngồi xuống, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cái đầu kia, kinh hãi đến mức há miệng mà không thốt nổi lời nào.
Cái đầu đó vừa hít thở không khí trong lành, liền xoay xoay trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo dù dính đầy bùn đất vẫn có thể nhận ra chủ nhân cái đầu này chỉ chừng năm sáu tuổi.
Thiếu niên co chân lùi từng chút một, khi lùi đến khoảng cách an toàn mới đứng dậy, quay đầu định bỏ chạy.
“Ầm—” một tiếng sét nổ vang, phía sau hắn vang lên giọng nói non nớt nhưng lạnh lẽo: “Phiền ngươi, đào ta ra với, cảm ơn.”
Bước chân thiếu niên khựng lại, mặt tái mét, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quay người, từng bước từng bước tiến về phía ngôi mộ.
Thiếu niên quỳ bên cạnh cái đầu, cố sức dùng xẻng đào đất.
Từng chút một, bờ vai và cổ trần trụi của đứa trẻ cũng lộ ra khỏi lớp đất.
Thiếu niên hít sâu một hơi, tiếp tục đào.
Đứa trẻ kia lại không vui: “Được rồi, gần xong rồi, ngươi kéo ta lên đi.” Bị chôn trong đất khó chịu quá rồi.
Thiếu niên liếc nhìn nó một cái, nuốt nước bọt mấy lần, sau đó mới chậm rãi tiến lại gần, thử chạm vào cánh tay đứa trẻ. Dù bị mưa xối ướt, làn da mát lạnh, nhưng trơn láng mịn màng—chắc là… người thật.
Thiếu niên cúi người ôm lấy nó, như nhổ củ cải mà “nhổ” đứa trẻ lên.
Có tay có chân, đích thực là một con người.
Đứa trẻ tự mình ngồi dậy, thân thể trần trụi bị nước mưa rửa trôi.
Nó tò mò ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía—thì ra đây chính là thế giới của loài người.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.