Khi nằm trong quan tài Thẩm Yến không chỉ một lần nghĩ, giá như mình có năng lực tiên tri thì tốt biết bao, biết trước lúc nào mình sẽ chết thì trước khi chết nhất định sẽ trân trọng hết lòng những người mình yêu quý.
Giờ phút này, y biết, y sắp chết rồi.
Sau tiếng “đinh” vang lên, mặc cho y gọi thế nào, hệ thống cũng không đáp lại. Thẩm Yến hiểu ra, hệ thống thực ra đã sớm biến mất, âm thanh kia chỉ là tiếng nhắc nhở cuối cùng dành cho chút ý thức còn sót lại của y.
Lẽ ra y phải hiểu sớm, y và hệ thống cùng một mạng. Hệ thống mà mất thì sao y còn sống nổi một mình?
Tiếng nhắc kia, Vân Dực cũng nghe thấy.
Thẩm Yến nhìn người đang đứng quay lưng về phía mình nơi cửa sổ lặng lẽ ngắm trời đêm, một lúc lâu không biết nên nói gì.
Lúc yêu nhau thề sẽ sống chết có nhau, vĩnh viễn không rời. Nhưng khi ông trời thật sự cho cơ hội biết trước thời điểm cái chết, thì làm sao lại nhẫn tâm kéo theo người mình yêu quý nhất cùng chết chứ.
Thẩm Yến nhìn đôi chân thẳng tắp của Tiêu Triệt, trong lòng khẽ than, Vân Dực của y hôm nay mới thực sự sống lại, con đại bàng của y mới vừa tìm lại được đôi cánh của mình.
Thẩm Yến cúi đầu thở dài.
“Đừng thở dài nữa.” Tiêu Triệt quay người nhìn y đang ngồi trên giường, tóc dài rối loạn, thản nhiên nói, “Yên tâm đi, chân ta vừa khỏi, không ngốc đến mức đi chết cùng ngươi đâu.”
Nói xong, Tiêu Triệt đi tới bên giường, xoay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-noi-dang-ve-noi-dien-cua-ta-rat-dep/2753045/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.