Từ sáng sớm, sau khi Tiêu Triệt không nói một lời mà rời đi, lòng Thẩm Yến như bị lửa thiêu đốt.
Lưu công công thấy y ủ rũ, cảm thấy có điều bất thường.
Chân của Vương gia đã khỏi, lẽ ra phải là chuyện đáng mừng mới đúng. Sao hôm nay Vương gia lại lạnh nhạt hơn trước, mà vẻ mặt công tử cũng thê thảm thế này?
Chẳng lẽ đêm qua lại cãi nhau rồi?
"Công tử..."
Thẩm Yến ngước mắt, có phần hoảng hốt nói:"Lưu công công, nếu ta chết rồi thì…”
"Phì phì phì..." Lưu công công vội nhổ ba lần, rồi ngồi xổm bên giường nhìn y:"Những lời như vậy đừng có nói nữa, ngài định lấy mạng Vương gia đấy à."
"Bao năm qua, Vương gia sống khổ sở một mình như vậy." Lưu công công nhớ lại quá khứ, thần sắc buồn bã, "Công tử trở về Vương gia mới coi như sống lại, công tử chính là mạng sống của Vương gia đó."
"Mạng của hắn?" Thẩm Yến thì thào.
Lúc Hoa Dung bước vào, vừa thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Thẩm Yến, tức giận không chỗ ph.át ti.ết: "Một đám khi trị bệnh đều bày ra cái bộ dạng chết dở này! Bệnh nhân kỵ nhất là u sầu đấy, nếu không muốn sống thì sớm nói ra, đỡ tốn thời gian của ta.”
"Tiền bối." Thẩm Yến vội nắm lấy tay Hoa Dung.
"Làm gì?" Hoa Dung hất tay y ra, "Ta sẽ không xem chân cho Tiêu Triệt đâu."
Tối qua Triệu thái y chạy tới viện ông, hưng phấn thổi phồng rằng y thuật ông cao minh, chữa khỏi chân cho Vương gia, Vương gia đã có thể đi lại...
Xì!
Dù chân của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-noi-dang-ve-noi-dien-cua-ta-rat-dep/2753046/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.