Thiếu mất ba ngày.
Tiêu Triệt im lặng lau khô người cho Thẩm Yến, bế y lên giường. Vừa định đứng dậy, lại bị Thẩm Yến ôm cổ kéo trở lại.
"Ngủ cùng nhau." Lắng nghe kỹ, giọng Thẩm Yến vẫn còn run rẩy.
Thời gian đếm ngược sinh mệnh, mỗi một ngày đều vô cùng quý giá, vậy mà lại tự dưng thiếu mất ba ngày.
Tiêu Triệt đứng bên giường nhìn người mắt đã đỏ hoe. Một ngày thiếu ba ngày, tính ra Thẩm Yến chỉ còn sống được hơn mười ngày nữa.
Thẩm Yến cố nén nỗi đau buồn, mỉm cười với hắn: "Vân Dực, chúng ta hãy trân trọng khoảng thời gian hiện tại được không? Ngươi đừng giận dỗi ta, cầu xin ngươi.”
Thẩm Yến lại kéo hắn một cái, Tiêu Triệt thuận theo lực kéo ngồi xuống giường, Thẩm Yến lập tức ôm chặt lấy hắn.
Vừa áp sát vào mới phát hiện Tiêu Triệt đang run rẩy, cả người đều run.
Thẩm Yến đau đến mức khó thở, ôm chặt Tiêu Triệt.
Cuối cùng Tiêu Triệt cũng ôm y nằm xuống, khẽ hôn lên môi y.
Thẩm Yến đáp lại nụ hôn của hắn, miệng khẽ thì thầm: "Vân Dực, ngươi đừng sợ."
Tiêu Triệt sợ không?
Hắn sợ chết.
Nỗi kinh hoàng này còn đáng sợ hơn cả khi hắn rơi từ Quan Cảnh các ngày đó.
Tiêu Triệt khàn giọng nói: “Là ta sai, ngươi đừng buồn.”
Tiêu Triệt ôm chặt Thẩm Yến, hôn lên mi mắt y.
Thẩm Yến không sợ sao? Không, y sợ, nhưng y sợ nhất là sợ hắn sợ hãi.
Thẩm Yến vốn đã suy yếu, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ sâu trong sự an ủi của Tiêu Triệt, dưới ánh nến mờ ảo,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-noi-dang-ve-noi-dien-cua-ta-rat-dep/2753047/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.