Đối với việc bản thân muốn thoát khỏi thân phận "trai tân" mà cùng Tiêu Triệt động phòng, cuối cùng lại ngất xỉu, Thẩm Yến định nghĩa đó là chuyện mất mặt nhất trong cuộc đời này, không có chuyện nào sánh bằng!!!
Thậm chí Thẩm Yến không muốn nhìn mặt Tiêu Triệt.
Thật sự là quá xấu hổ.
Cho nên sáng sớm hôm sau khi Tiêu Triệt rời đi, Thẩm Yến cuộn tròn trong chăn không chịu nhìn hắn.
Tiêu Triệt khẽ ho một tiếng, ôm y một cái qua lớp chăn rồi mới xoay người rời đi.
Lúc này Thẩm Yến mới từ trong chăn chui ra, chỉ cần y không nói, Tiêu Triệt không nói, thần y không nói, Lưu công công không nói, đám ám vệ nghe lén không nói thì sẽ không ai biết!!!
Thẩm Yến mặt mày nghiêm túc, vẻ mặt trang trọng đòi ra khỏi phủ lại bị ngăn cản, chỉ bằng một câu: Vương gia không cho phép.
Thẩm Yến lại nói muốn gặp Nguyên Thọ, cũng bị ngăn cản.
Lúc này Thẩm Yến mới hiểu ra, Tiêu Triệt đây là muốn cắt đứt mọi liên lạc của y với bên ngoài.
Thẩm Yến không hiểu Tiêu Triệt làm vậy để làm gì, nghĩ bụng đợi tối Tiêu Triệt về nhất định phải nói chuyện cho rõ ràng, nhưng Tiêu Triệt cả đêm đó lại không về.
Thẩm Yến càng cảm thấy không đúng, y sắp chết đến nơi rồi, nhưng đêm Tiêu Vân Dực lại không về nhà ngủ.
Y còn chưa chết đâu, chẳng lẽ hắn đã nghĩ đến chuyện tìm người mới rồi sao?
"Hắn đi đâu rồi?" Thẩm Yến u oán nhìn Lưu công công.
Lưu công công không dám nhìn y: "Mộc Hạ truyền tin về nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-noi-dang-ve-noi-dien-cua-ta-rat-dep/2753048/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.