Thẩm Yến không phải kẻ ngốc, y dùng sức đẩy Tiêu Triệt ra quay người nhìn lại, mùi máu tanh xộc vào mũi.
Tiêu Triệt đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn Thẩm Yến, miệng nói: "Thẩm Trường Sách chết rồi."
Thẩm Trường Sách trúng một trăm lẻ ba mũi tên chết trên đường lưu đày sáu năm trước.
Ai vô tội? Ai tội không đáng chết?
Tiêu Triệt muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, đáng lẽ hắn phải bắt hết những kẻ nói ra lời này lại, mỗi người đâm hai ba nhát, rồi nói một câu "ta vô ý", để những “kẻ lương thiện” kia nếm thử mùi vị này.
Tiêu Triệt nghĩ vậy lại có chút tiếc nuối, đáng tiếc thời gian của hắn không còn nhiều, bằng không cách này cũng có thể thử, thử ngay trước mặt Trường Sách để y nhìn cho kỹ, xem y còn dám làm loạn với mình nữa không.
"Ném hắn ra ngoài, cho đám người kia nhìn xem kết cục của kẻ 'trẻ người non dạ' này."
Tiêu Triệt nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn ra máu, làm sao Trường Sách có thể nói ra bốn chữ "trẻ người non dạ" chứ, y sinh tử một phen đầu óc hỏng rồi sao.
Năm đó hắn bò ra từ lãnh cung, đã kết liễu những kẻ "vô tâm" kia từng người từng người một.
Thẩm Yến quay đầu trừng mắt nhìn Tiêu Triệt: "Ngươi im miệng cho ta!"
Tiêu Triệt nheo mắt, không nhịn được cúi đầu nhìn tay mình, Trường Sách ghét bỏ hắn sao?
Vậy thì hắn và Trường Sách thật là tâm linh tương thông, dù sao hắn cũng thường xuyên ghét bỏ chính mình như vậy.
Thẩm Yến hít sâu một hơi rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-noi-dang-ve-noi-dien-cua-ta-rat-dep/2753051/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.