🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

So với Quách Thụ thì tính cách Đặng Văn Sơn dễ chịu hơn, ngoại trừ lúc quay phim tương đối nghiêm khắc, những lúc khác đều có thể hòa đồng với diễn viên và nhân viên đoàn phim, đặc điểm lớn nhất là thích buôn chuyện.

Chuyện tình cảm của các diễn viên trong giới đã không còn là chuyện gì mới mẻ đối với ông ấy, những nhân tài chuyên nghiệp như Minh Trạc, ông ấy vừa ngưỡng mộ vừa muốn kết giao.

Từ Thu lên tiếng: “Đạo diễn Đặng, chuyện tình cảm là do duyên phận, đừng nói mấy tháng, dù chỉ vài ngày thôi cũng có.”

Quách Thụ thở dài, ngước mắt nhìn sang đối diện, nói với vẻ mặt đầy ẩn ý: “Đúng vậy, không có duyên phận thật sự không thể cưỡng cầu. Nhìn hai người họ xem, đẹp đôi biết bao, fan cuồng nhiệt biết bao, vậy mà hai người lại không có cảm giác với nhau.”

Văn Đàn: “…”

Cô không ngờ ngọn lửa này lại lan đến chỗ mình.

Nhà sản xuất nói: “Cũng chưa chắc, biết đâu hai người họ đã sớm âm thầm bên nhau rồi, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.”

Đặng Văn Sơn nghe vậy thì liền thấy hứng thú, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Văn Đàn và Quý Hồi: “Thật sao?”

Khóe môi Văn Đàn giật giật, cô nhìn ông nhưng không dám liếc sang bên cạnh: “Không có, đạo diễn Đặng, tôi và Quý Hồi chỉ là bạn bè.”

Quý Hồi cũng cảm thấy như ngồi trên đống lửa, tiếp lời: “Đúng thế, ông cứ nói như vậy, làm tôi gặp Văn Đàn cũng thấy ngại.”

Đặng Văn Sơn trừng mắt nhìn anh ta: “Cơ hội ngay trước mắt mà cậu cũng không nắm bắt được, cậu thật quá vô dụng, tôi thấy cậu mới là người nên thấy ngại đấy.”

Giám đốc hiệu ứng cười nói: “Đạo diễn Đặng, người ta không có cảm giác với nhau mà ông cứ mai mối làm gì.”

Đặng Văn Sơn nói: “Mấy người thì hiểu cái gì, mắt tôi tinh lắm, tôi vừa nhìn là thấy hai người họ rất hợp nhau.”

Đặng Văn Sơn với tư cách là fan cuồng CP lớn nhất của Văn Đàn và Quý Hồi, kiên định không lay chuyển.

Cho dù họ là giả, thì cũng phải là thật.

Minh Trạc chậm rãi mở miệng: “Ông nên chuyển nghề đi xem bói.”

Đặng Văn Sơn cảm thấy đã tìm được tri kỷ: “Cậu cũng thấy tôi đoán chuẩn?”

Chu Kế Quang nói: “Ý của cậu ấy là, những người xem bói đều nói nhảm.”

Đặng Văn Sơn: “…”

Ông ấy còn muốn nói gì đó, Quý Hồi đã không chịu nổi nữa, đứng dậy nói: “Thầy Minh, tôi đổi chỗ với anh nhé. Đạo diễn Đặng thích tôi như vậy thì để tôi ngồi cạnh ông ấy.”

Đặng Văn Sơn khịt mũi: “Ai thích cậu chứ, tôi còn phải hỏi thầy Minh vài vấn đề chuyên môn nữa, cậu qua đây ngồi làm gì.”

Quý Hồi đã đi qua: “Vậy thì lát nữa lại bảo thầy Minh đổi lại, bây giờ ông chỉ quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi, tôi lại gần một chút để cho ông dễ hỏi.”

Minh Trạc đứng dậy, đổi chỗ với anh ta.

Văn Đàn ngồi đó, đã sắp uống hết một cốc nước, bề ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng lại rối bời.

Đặng Văn Sơn bị Quý Hồi lôi kéo cụng ly, sự chú ý cũng bị chuyển hướng.

Khuôn mặt lạnh lùng của Minh Trạc không hề có chút thay đổi nào, anh bình tĩnh ứng phó với cuộc trò chuyện của giám đốc hiệu ứng.

Văn Đàn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Đặng Văn Sơn bị Quý Hồi chuốc cho hai ly rượu, rõ ràng là càng thêm hứng khởi, ông ấy lại nhìn về phía Văn Đàn, ợ một tiếng: “Cô nói xem, cô thích kiểu người như thế nào, tôi tìm giúp cô.”

Văn Đàn cười gượng, chỉ có thể lấy Chu Kế Quang ra làm cái cớ: “Giám đốc Chu không cho tôi… yêu đương.”

Đặng Văn Sơn xua tay: “Không cần quan tâm cậu ta, cô không tranh thủ lúc còn trẻ yêu đương nhiều một chút, đợi đến già rồi yêu đương tuổi xế chiều cũng chẳng hiểu nổi đâu.”

Chu Kế Quang từ chối gánh tội, vạch trần không chút nể nang: “Tôi không cho cô yêu đương thì cô sẽ không yêu đương à?”

Văn Đàn: “…”

Rõ ràng lúc này Đặng Văn Sơn không hiểu được ý nghĩa sâu xa này, ông ta “à” một tiếng tỏ vẻ khẳng định: “Giám đốc Chu đã nói là đồng ý cho cô yêu đương rồi. Cô thích kiểu người như thế nào cứ nói với tôi, nam diễn viên trong giới giải trí này, không dám nói là tất cả, nhưng ít nhất cũng tám chín phần là tôi quen biết cả đấy.”

Có một khoảnh khắc Văn Đàn thực sự muốn chui xuống gầm bàn.

Cô vừa định mở miệng từ chối, bàn tay đặt trên đầu gối đã bị ai đó nắm lấy.

Những ngón tay thon dài của Minh Trạc luồn qua kẽ tay cô nắm chặt, vậy mà anh vẫn nghiêng đầu nói chuyện với giám đốc hiệu ứng, trông rất nho nhã lịch sự, phong độ ngời ngời.

Hơi thở của Văn Đàn như ngừng lại, cô nói: “Đạo diễn Đặng, người tôi thích không phải trong giới giải trí…”

Đặng Văn Sơn đặt ly rượu Quý Hồi đưa tới để bịt miệng ông ta xuống, tỏ vẻ rất hứng thú: “Ồ? Vậy cậu ta làm nghề gì?”

Nói làm nghề gì thì quá rõ ràng, chi bằng nói thẳng tên Minh Trạc, nhưng Văn Đàn cũng không muốn nói dối.

Cô im lặng một lúc mới trả lời: “Anh ấy là… huấn luyện viên leo núi của tôi, cũng là hướng dẫn viên du lịch của tôi, còn là… vệ sĩ ở bên cạnh tôi khi tôi gặp nguy hiểm.”

Đặng Văn Sơn không nghe rõ những từ nối ở giữa, trong đầu chỉ có “huấn luyện viên”, “hướng dẫn viên du lịch”, “vệ sĩ”.

Ông ta nói với vẻ không thể tin nổi: “Cô thích một lúc ba người?”

Văn Đàn: “…”

Nhà sản xuất nghe hiểu: “Người ta nói là cùng một người, ông đang nói cái gì vậy chứ.”

Đặng Văn Sơn “ồ” một tiếng thật dài: “Cô gái, tôi nhắc nhở cô một câu. Bây giờ lừa đảo rất nhiều, người mà cô nói vừa biết cái này vừa biết cái kia, còn đặc biệt chiều theo sở thích của cô, cô đi làm gì cậu ta cũng đi theo. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, đằng sau chắc chắn có cả một ekip đang thao túng đấy.”

Lần này không chỉ Văn Đàn, mà cả Từ Thu cũng muốn chui xuống gầm bàn: “Đạo diễn Đặng đúng là… vẫn luôn khô khan như xưa.”

“Này, cô đừng có mà không tin. Gần đây tôi vừa định quay một bộ phim liên quan đến lừa đảo, nữ chính trong phim bị lừa cả tình lẫn tiền. Đợi đến khi phim công chiếu, tôi tặng mấy người vài vé đi xem cho kỹ, đừng có để bị lừa thật.”

Vừa hay có chủ đề này, Từ Thu liền nhân cơ hội nói về bộ phim mới của ông ta, cuối cùng cũng coi như đã thành công chuyển sang chuyện khác.

Văn Đàn toát mồ hôi hột, cảm thấy còn mệt hơn cả quay cảnh đánh nhau liên tục một tuần.

Chiếc cốc đã cạn trước mặt cô không biết đã được rót thêm nước từ lúc nào, Minh Trạc không tham gia vào chủ đề vừa rồi, nhưng bàn tay nắm lấy tay cô vẫn chưa buông ra.

Đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, Đặng Văn Sơn kéo Minh Trạc đi sau cùng. Tuy ông ta uống hơi nhiều nhưng vẫn giữ được một chút tỉnh táo, nói với Minh Trạc về ý tưởng của mình đối với mấy đại cảnh đó, hỏi anh có thể thực hiện được không.

Minh Trạc nói: “Ông tin lời tôi nói sao?”

Đặng Văn Sơn ưỡn ngực: “Cậu là chuyên gia, tôi không tin ai thì cũng không thể không tin cậu.”

Minh Trạc chậm rãi nói: “Tôi không phải là lừa đảo sao?”

Mãi đến ngày hôm sau khi tỉnh rượu, Đặng Văn Sơn mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này.

Sắc mặt ông ta từ kinh ngạc chuyển sang ngạc nhiên, rồi đến khó tin, cuối cùng mới chợt hiểu ra.

Lần đầu tiên ở trên xe Minh Trạc đã nói rồi, anh thích người ít nói, sao ông ta lại quên mất thông tin quan trọng này chứ!

Cả đoàn phim, ngoài Văn Đàn ra, không tìm được ai ít nói hơn nữa.

So với sự hối hận muộn màng của Đặng Văn Sơn, Văn Đàn cũng chẳng khá hơn là bao.

Nửa sau bữa tiệc, Minh Trạc uống hơi nhiều, xe của anh đậu ở ngoài nhà hàng, Từ Thu bảo tài xế của Văn Đàn đưa họ về.

Trong xe thương mại chỉ có hai người họ.

Minh Trạc ôm cô, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi của người say rượu: “Anh trông giống lừa đảo lắm sao?”

Văn Đàn lắc đầu: “Không giống, làm gì có kẻ lừa đảo nào đẹp trai như vậy chứ.”

Minh Trạc hôn lên môi cô, mút mát từng chút một, quấn lấy lưỡi cô, bế cô ngồi lên đùi mình.

Đang ở trong xe, tuy ghế lái được ngăn cách riêng biệt, nhưng tim Văn Đàn vẫn như vọt lên tận cổ họng.

Minh Trạc khàn giọng dỗ dành: “Lừa sắc thôi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.