🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Buổi tối, khi Văn Đàn tan làm về đến khách sạn, thấy tin nhắn Lâm Sơ Dao gửi cho mình, cô liền gọi lại ngay.

Nội dung tin nhắn là: [Tớ thấy anh Kế Quang hình như có chút thích tớ đấy.]

Lâm Sơ Dao đang cùng các bạn và thầy hướng dẫn trong nhóm nghiên cứu ăn tối, cô đi sang một bên, nói vắn tắt với Văn Đàn về những gì đã xảy ra hôm nay.

Văn Đàn nghe đến đoạn quan trọng thì: “Hết rồi?”

“Hết rồi mà.” Lâm Sơ Dao nói, “Cậu bạn đó là người hay học cùng hồi năm nhất, sau này cũng không liên lạc gì, tớ từ chối thẳng luôn rồi.”

“Thế còn giám đốc Chu?”

“Anh ấy nghe điện thoại xong là đi luôn.”

Văn Đàn: “…”

Lâm Sơ Dao ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài nhà hàng, nghiêng đầu nói: “Tớ thấy, chắc là anh ấy hơi thích tớ thật, nếu không thì sao lại cố ý đến thăm tớ vào ngày tớ tốt nghiệp chứ.”

Văn Đàn hỏi: “Trước khi đi anh ấy có đưa hoa cho cậu không?”

“Có chứ, anh ấy bảo tiện đường mua.” Lâm Sơ Dao háo hức, “Cậu nói xem, đây có tính là gợi ý không? Gợi ý tớ có thể tiếp tục theo đuổi anh ấy?”

Văn Đàn bảo cô ấy bình tĩnh: “Đợi thêm đi, nếu anh ấy thích cậu thì anh ấy sẽ theo đuổi cậu.”

Lâm Sơ Dao không mấy chắc chắn: “Nhỡ tớ đoán sai thì sao, lỡ anh ấy thật sự chỉ là nể mặt anh họ tớ, tiện đường đến thăm tớ thôi…”

Văn Đàn cười: “Trên đời này làm gì có cái gì gọi là tiện đường thật sự. Anh ấy muốn tìm cậu thì bốn phương tám hướng đều là tiện đường.”

“Xem ra, anh họ tớ đã ‘tiện đường’ rất nhiều lần nhỉ.”

Khóe môi Văn Đàn cong lên: “Nếu cậu thật sự muốn biết anh ấy có thích cậu hay không thì cũng đơn giản thôi, cứ thử là biết.”

Lâm Sơ Dao đúng là đồ ngốc trong chuyện tình cảm: “Thử thế nào?”

“Tìm cách giống như hôm nay, khiến anh ấy ghen.”

Văn Đàn không dám nói là hiểu rõ Chu Kế Quang, nhưng con người anh ta xưa nay đều cứng miệng.

Dù là về mặt nào đi nữa.

Nếu không kích anh ta một chút, thì thanh tiến độ của họ chắc không nhúc nhích luôn quá.

Lâm Sơ Dao đã học được kiến thức mới: “Hiểu rồi! Để tớ thử xem!”

Văn Đàn nói: “Cậu tự từ từ suy nghĩ đi, không nói với cậu nữa, tớ phải gọi video cho anh họ cậu đây.”

Lâm Sơ Dao tặc lưỡi hai tiếng: “Tạm biệt chị dâu.”

Khi bắt máy cuộc gọi của Minh Trạc, nụ cười trên môi Văn Đàn vẫn còn chưa tan biến.

Giọng Minh Trạc truyền đến: “Có chuyện gì mà vui thế?”

Văn Đàn nằm sấp trên giường, một tay chống cằm, hai mắt cong cong: “Cứ nghĩ đến việc mỗi ngày vào giờ này có thể nhìn thấy anh là em vui rồi.”

Minh Trạc nhìn cô qua màn hình, đôi môi mỏng khẽ cong lên.

Anh hỏi: “Còn bao lâu nữa thì em về?”

Văn Đàn nói: “Chắc khoảng nửa tháng nữa.”

“Về rồi cùng anh đi thăm bà nhé?” Văn Đàn vừa định gật đầu thì Minh Trạc đã nói tiếp, “Lần này bố anh và bố mẹ Lâm Sơ Dao chắc cũng có mặt.”

Văn Đàn bỗng chốc nhụt chí: “Em có thể không đi không?”

Minh Trạc chậm rãi nói: “Không thể.”

“…”

Văn Đàn luôn cảm thấy, cả nhà họ đến đông đủ như vậy, phần lớn là muốn bàn chuyện kết hôn.

Cô nhỏ giọng nói: “Thật ra em có một chuyện chưa nói với anh…”

Minh Trạc khẽ “ừ” một tiếng, tỏ ý muốn cô nói tiếp.

Văn Đàn nói: “Trong hợp đồng em ký với Hoàn Vũ còn có một điều khoản là trong vòng ba năm không được kết hôn sinh con. Chúng ta kết hôn bí mật thì giám đốc Chu chắc sẽ không nói gì, nhưng sinh con thì… em muốn đợi thêm vài năm nữa.”

Minh Trạc biết cô đang lo lắng điều gì: “Không sao, gặp họ cũng không phải là để quyết định những chuyện này, chỉ là ăn một bữa cơm giống như lần trước thôi.”

Văn Đàn nhìn anh, ít nhiều gì cũng có chút tự trách: “Xin lỗi…”

Minh Trạc khẽ cười: “Là anh đã làm xáo trộn kế hoạch của em, không cần xin lỗi.”

Trước đây Minh Trạc luôn nói rằng, rất may mắn vì người cô gặp trong những ngày tháng đau khổ khó khăn nhất là anh.

Nhưng rõ ràng cô mới là người may mắn nhất, nếu không có anh, có lẽ bây giờ cô vẫn đang ở trong một góc tối tăm mù mịt, lặng lẽ nhìn mình rơi xuống vực sâu.

Cuối tuần, Chu Kế Quang gọi Quan Trì ra uống rượu. Quan Trì nói: “Để lát nữa đi, Sơ Dao đang ở câu lạc bộ leo núi của tôi.”

“Cô ấy ở câu lạc bộ leo núi của cậu làm gì?”

“Coi cậu nói kìa, cô ấy là hội viên chỗ tôi, cô ấy ở đây thì có gì lạ đâu.”

Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Lâm Sơ Dao đến đây kể từ khi làm hội viên.

Chu Kế Quang nói: “Vậy cậu gọi cô ấy cùng đến.”

Quan Trì “hả” một tiếng: “Không hay đâu, cô ấy đến cùng bạn trai.”

Chu Kế Quang nhíu mày: “Bạn trai gì?”

“Thì là bạn trai chứ gì, con gái tầm tuổi cô ấy có bạn trai thì có gì lạ đâu.” Quan Trì nói tiếp, “Tôi còn có việc, không nói chuyện với cậu nữa.”

Chu Kế Quang nghe tiếng tút tút truyền đến từ đầu dây bên kia, sắc mặt tối sầm.

Nửa tiếng sau, Quan Trì dặn dò những người phụ trách trong câu lạc bộ leo núi những điều cần chú ý xong, quay đầu lại thì thấy Chu Kế Quang đi vào.

Anh ấy ngạc nhiên nói: “Sao cậu lại đến đây?”

Chu Kế Quang mặt không đổi sắc: “Tôi cũng là hội viên ở đây, tôi không thể đến à?”

Quan Trì: “…”

Anh ấy vừa định nói gì đó thì Chu Kế Quang đã đi thẳng về phía trước.

Cách đó không xa, Lâm Sơ Dao vừa từ trên tường leo núi xuống, chàng trai bên cạnh vôi đưa khăn và đưa nước cho cô.

Không biết hai người nói gì mà Lâm Sơ Dao cười rất tươi.

Chu Kế Quang đi đến với vẻ mặt vô cảm.

Lâm Sơ Dao nhìn thấy anh ta, vẫn cười thật tươi: “Anh Kế Quang.”

Sau đó, cô lại chủ động giới thiệu với anh, “Đây là đàn anh cùng nhóm nghiên cứu với em, Trương Bác Văn.”

Trương Bác Văn đeo một cặp kính, trông thư sinh nho nhã, đưa tay về phía Chu Kế Quang: “Chào anh, rất vui được làm quen. Anh là anh Kế Quang đúng không ạ?”

Lâm Sơ Dao nói: “Đúng vậy, anh Kế Quang là bạn của anh họ em.”

Trương Bác Văn đẩy gọng kính lên: “Vừa hay em với Sơ Dao định đi ăn cơm, anh Kế Quang đi cùng nhé.”

Lâm Sơ Dao nhìn Chu Kế Quang, từ chối thay anh: “Anh Kế Quang bình thường bận làm việc, chắc là không…”

Chu Kế Quang một tay đút túi quần, thong thả trả lời: “Được.”

Hai mươi phút sau, Quan Trì cùng họ ngồi trong nhà hàng mà chẳng hiểu mình đến đây bằng cách nào.

Anh ấy nghiêng người nói với Chu Kế Quang: “Người ta hẹn hò, cậu lôi tôi đến làm gì?”

Chu Kế Quang chậm rãi trải khăn ăn ra: “Cậu làm anh, lẽ nào không nên giúp em ấy xem xét kỹ càng à?”

Quan Trì cảm thấy anh nói có lý, nhưng vẫn luôn cảm thấy có gì đó sai sai.

Khi nhân viên phục vụ đến gọi món, Lâm Sơ Dao vừa hay đi vệ sinh, Trương Bác Văn ra hiệu để họ gọi trước.

Quan Trì thấy Chu Kế Quang toàn gọi món đắt tiền thì ho khan một tiếng: “Vừa phải thôi, biết thì hiểu cậu đến giúp xem xét, không biết lại tưởng bọn mình đang giăng bẫy lừa người đấy.”

Chu Kế Quang vẫn giữ vẻ thản nhiên, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để Trương Bác Văn nghe thấy: “Đây chỉ là một phần nghìn chi tiêu hàng ngày của cô ấy thôi, nếu đến bữa cơm này cũng không mời nổi thì tốt nhất là nên bỏ cuộc sớm đi.”

Trương Bác Văn cười cười: “Không sao, hai anh đều là anh của Sơ Dao, lần đầu gặp mặt, bữa cơm này là em nên mời, cứ gọi thoải mái đi ạ.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.