Trên ngực Cảnh Thượng có rất nhiều đường vân màu đen mọc tùy tiện như cành cây cổ thụ, khi lan ra xung quanh, diện tích dường như lớn bằng một quả bóng rổ.
Gần như giống hệt với lần Lục Thừa An vội vàng liếc thấy ở bệnh viện, không hề nhạt đi.
Như một lời nguyền mà thiên đường ban tặng, cũng như một món quà mà địa ngục trao cho hắn.
Trên lồng ngực cường tráng mạnh mẽ đó, một vẻ đẹp kỳ dị ập vào mặt.
Lục Thừa An rất thích nhìn chằm chằm vào nó.
"..."
"Lục Thừa An, tôi chẳng phải đã bảo cậu câm miệng rồi sao."
Cảnh Thượng túm lấy mái tóc ướt đẫm sau gáy cậu, cúi sát bên tai hỏi.
Giọng điệu lạnh lẽo, nguy hiểm, như thể chỉ một khắc là có thể bẻ gãy cổ cậu.
A a a a a a a a a a a--
Lục Thừa An khép hờ mắt, không còn tìm kiếm những đường vân màu đen do thiên đường và địa ngục khắc lên nữa, thầm chửi trong lòng.
Mẹ kiếp, đồ chó.
Đồ ngu!
Súc sinh!
Lục Thừa An thật sự muốn dùng khẩu súng mà Trình Phỉ Bạch tặng để giết Cảnh Thượng.
Vì không muốn mất mặt để hắn được đắc ý, cậu c*n m** d*** đến sưng đỏ rớm máu, nhưng vẫn cố nhịn không rên một tiếng.
Một là không muốn Cảnh Thượng nghe thấy cậu bị hắn giày vò đến "tan nát", hai là nghe lời Cảnh Thượng mà câm miệng.
Giờ phút này, Lục Thừa An như không thể chịu đựng được nữa mà tự bào chữa cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-cho-dien-alpha-lieu-mang-danh-dau-toi/2952493/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.