Tôi không muốn nghe Lục Thừa An thổ lộ hết tình yêu tha thiết dành cho Cố Văn trong lòng, nhưng những tâm tư vui vẻ đó lại không sót một chữ nào mà chui vào tai tôi.
Ghen tuông trở thành thứ gia vị cho cuộc sống mỗi ngày của tôi.
Tôi đã nghĩ chỉ cần quen là sẽ ổn.
Chờ đến khi tôi quen với sự thật rằng Lục Thừa An không thích tôi, quen với sự thật rằng Cố Văn mới là người trong lòng của em ấy, có lẽ tôi sẽ không còn phải chịu sự giày vò của ghen tuông, sẽ giữ được bình tĩnh.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Không thể nào.
Lòng ghen tuông ngày qua ngày, cùng với cảm giác như bị bỏ rơi, đã đốt cháy tôi ngày một mãnh liệt.
Tôi nhốt Lục Thừa An trong nhà, chờ đến ngày 1 tháng 4 khi em ấy thành niên, tôi sẽ chiếm hữu em ấy hoàn toàn, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Tôi muốn em ấy phải ghi nhớ rốt cuộc là ai đã làm em ấy khóc, rốt cuộc là ai mới xứng đôi với em ấy nhất.
Nhưng Lục Thừa An đã chạy trốn.
Lục Thừa An, trong kỳ ph*t t*nh, đã mang theo dáng vẻ của kỳ ph*t t*nh mà trốn khỏi nhà họ Mục qua đường cửa sổ, đi thẳng đến văn phòng của Cố Văn ở trường. Cố Văn thường xuyên coi trường học như nhà.
Trước khi trốn đi, tôi đã nghe được trong lòng Lục Thừa An tính toán sẽ dâng hiến bản thân cho Cố Văn như thế nào.
Em ấy còn hai ngày nữa mới thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-cho-dien-alpha-lieu-mang-danh-dau-toi/2952570/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.