Những người đến mua xe không phải giàu thì sang, làm sao có ai mà mặc cả cây đồ chợ như thằng cha này đâu?
“Lâm Vân, cửa hàng Lamborghini 4S của chúng tôi, ở đây chúng tôi bán xe sang, không phải nơi bán xe đạp.” Sùng Cương thở dài.
Lâm Vân cau mày: “Đương nhiên tôi biết đây là cửa hàng Lamborghini 4S.
Tôi đến đây mua xe.
Sao? Không hoan nghênh hả?”
Lâm Vân có thể cảm giác được Trùng Cương xem thường mình.
“Tất nhiên là chúng tôi hoan nghênh, nhưng… Cậu có chắc là mình đủ tiền mua xe ở đây không?” Sùng Cương cười khinh
thường.
Một số nhân viên bán hàng xung quanh cũng nhao nhao lên tiếng.
“Cậu nhóc, cậu có biết xe của chúng tôi ở đây đều trên một triệu không?”
“Đúng vậy, nhìn cậu như này mà là người cỏ thể mua được một chiếc Lamborghini sao? Đùa gì vậy chứ!”
Họ thà tin rằng trên đời có ma còn hơn tin rằng một thằng nhóc mặc đồ chợ có thể mua được một chiếc Lamborghini.
“Một đám mắt chó kinh người.” Điều mà Lâm Vân ghét nhất chính là kiểu phân biệt đối xử với người nghèo.
“Cậu nhóc, cậu đang nói cái gì vậy?”
Lâm Vân nói xong, những người bán hàng gần đó lập tức không vui, trước mặt những đại gia giàu có thì họ giả nai, nhưng trước mặt một thằng nhóc mặc đồ chợ, bọn họ cũng không sợ hãi.
“Mọi người, đây là bạn học cũ thời tiểu học của tôi, để tôi tiếp đón cậu ta cho.” Sùng Cương
vẫy tay nói với những người bán hàng này.
“Sùng Cương, thằng nhóc này vừa nhìn là đã biết không đủ tiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-cap-than-hao/355531/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.