Ngón tay của Rosa cảm thấy nóng ran.
Chiếc lồng kính cách ly anh khỏi thế giới như thể đã vỡ nát, để cô có thể cảm nhận được cơn gió len qua những kẽ nứt.
Trong mắt cô lộ ra một chút mơ hồ – một người đàn ông như anh cũng có lúc yếu đuối sao?
Hồi nhỏ, khi còn ở Phoenix, mỗi lần cô bị ngã và trầy xước, Fiona luôn cúi xuống hôn lên vầng trán hoặc gần vết thương để an ủi cô.
Rosa dần tỉnh táo lại, bất chấp cơn đau mà nhích lên một chút. Cô bắt chước cách Fiona chữa lành vết thương, khẽ hôn lên đuôi mắt của Trình Thù.
Trình Thù bị bất ngờ đến mức sững lại.
Hai gương mặt ở rất gần nhau. Cô mở to mắt nhìn anh chằm chằm, ánh nhìn kiên định, đến mức anh có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trên gò má cô.
Anh cảm nhận được sự yếu ớt của cô. Đôi mắt anh cụp xuống, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán cô, rồi đưa tay véo nhẹ lên má cô.
Chỉ vài giây sau, anh lật người ngồi dậy, kéo chăn ra và hỏi: “Sao lại đau bụng?”
Rosa cảm nhận một lát, rồi có chút ngượng ngùng ôm lấy bụng, cắn môi khó xử mà đáp: “Hình như là… đến kỳ rồi.”
Anh với tay bật chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường, lật tấm chăn khách sạn lên. Ánh sáng làm lộ ra vết máu thấm trên ga giường.
Trình Thù hơi nhíu mày, nhanh chóng xuống giường, lấy một chiếc áo vest gấp lại, đặt dưới hông cô.
Rosa khó nhọc nhích người một chút, nghiêng đầu bối rối hỏi: “Sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-gi-bam-khoi-yem-trach/1688933/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.