Lục Quang Tầm chớp chớp hàng mi, cười rạng rỡ: “Em đang gọi video cho anh mà, anh trai.”
Thẩm Tinh Hòa ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế: “Anh hỏi em, sao không mặc quần áo?”
“A?” Lục Quang Tầm vô thức cúi đầu nhìn mình, vẻ mặt trở nên ngượng ngùng, “Em vừa tắm xong, vội quá nên chưa kịp mặc áo…”
Thẩm Tinh Hòa đánh giá cậu từ trên xuống dưới: “Thật không?”
“Thật mà!” Lục Quang Tầm tưởng anh không tin, tai đỏ bừng, lại hạ điện thoại xuống một chút, “Anh xem này, nước trên người em còn chưa lau khô nữa.”
Vì căng thẳng, những múi cơ bụng rắn chắc gồng lên, dưới ánh đèn lấp lánh một lớp nước bóng loáng.
Thẩm Tinh Hòa mơ hồ nhớ lại cảm giác khi chạm vào đó, vô thức l**m môi trên.
Lục Quang Tầm nâng mặt lên, vừa vặn nhìn thấy đầu lưỡi đỏ au trong màn hình thoáng qua.
Cổ họng cậu đột nhiên khô khốc, nuốt khan một ngụm nước miếng: “Anh ơi đợi em một chút, em đi mặc quần áo.”
Thẩm Tinh Hòa đưa tay chống thái dương, ánh mắt rơi trên những múi cơ ngực đầy đặn, thản nhiên đáp: “Không cần.”
“Hả?” Lục Quang Tầm cố gắng hiểu ý anh, “Anh muốn em đừng mặc quần áo sao?”
“Ừm.” Thẩm Tinh Hòa nhếch môi, “Cứ thế này nói chuyện.”
Mặc dù đêm đó cả hai đã thẳng thắn gặp mặt, nhưng ban đầu anh chật vật vì tác dụng của thuốc, sau đó cũng chỉ tỉnh táo được một chút, rất nhanh lại bị ép cho ý thức tan rã đến mức gần như sụp đổ, vẫn chưa có cơ hội chiêm ngưỡng thật kỹ cơ thể hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-luu-nhat-duoc-sao-cu-dinh-lay-toi/2990459/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.