Kiếm cớ?
Ý tưởng vừa lóe lên, Dụ Nhiên liền thầm khinh bỉ chính mình!
Tốt xấu gì cậu và Sở Thụy cũng là bạn thân mười mấy năm trời, nắm tay một cái mà cũng cần tìm lý do sao? Thật vớ vẩn!
Càng nghĩ càng bực bội, Dụ Nhiên lập tức vươn tay về phía người bên cạnh, xòe lòng bàn tay ra: “Nắm tay tớ!”
Sở Thụy đang im lặng đi đường giật mình. Cậu nhìn bàn tay Dụ Nhiên, trong sự khó hiểu vẫn làm theo, cậu nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay Dụ Nhiên, chần chừ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Câu hỏi của Sở Thụy thật sự quá đỗi dịu dàng, rõ ràng là mười mấy năm quen biết cũng không thể khiến cậu hiểu được hành vi kỳ lạ của Dụ Nhiên.
Dụ Nhiên nhìn vào đôi mắt trong veo của Sở Thụy, bỗng thấy hơi chột dạ. Cậu có thể nói là vì muốn theo đuổi người ta mà mất kiên nhẫn nên sinh cáu kỉnh sao? Chắc chắn là không thể rồi!
Thế nên, Dụ Nhiên căng da đầu nắm chặt tay Sở Thụy, cố tỏ ra như không có chuyện gì, mạnh mẽ kéo cậu đi về phía trước.
Cậu nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của người đi đường:
“Ê ê nhìn kìa nhìn hai anh kia kìa!”
“Đâu đâu! Ôi má ơi đẹp trai xỉu!”
“Không phải, không phải! Nhìn xuống dưới á!”
“Ui chà chà, một cặp luôn nha! Ghê ta!”
“Chuẩn một đôi luôn! Đẹp đôi quá trời, lại còn thân thiện nữa chứ!”
Dụ Nhiên nghe mà lòng bàn tay nóng ran. Khóe mắt cậu thoáng thấy vành tai Sở Thụy từ từ ửng đỏ, nhưng không hiểu vì lý do gì cậu ấy vẫn không buông tay cậu ra.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.