Sau khi trở về, Dụ Nhiên ngồi trước bàn học của mình, vừa chằm chằm vào sách giáo khoa vừa ngẩn người.
Bàn tay vẫn còn vương chút hơi ấm dịu dàng, tay Sở Thụy lớn hơn tay cậu, nên khi cậu nắm lấy, cảm giác như tay mình được bao trọn. Dù không phải mười ngón đan chặt, hơi ấm ấy vẫn lan tỏa, khiến tim cậu cũng mềm mại theo.
Bỗng nhiên, Dụ Nhiên há miệng hỏi: “Anh Thụy, vừa nãy ở ngoài đường, sao cậu không buông tay tớ ra?”
“Như vậy cậu sẽ không vui.” Sở Thụy nhẹ giọng đáp.
Dụ Nhiên im lặng, lòng cậu rối bời, không biết ngọt ngào hay chua xót chiếm phần nhiều hơn.
Ai mà không muốn được người mình thích đối xử dịu dàng, nhưng…
Nếu đối phương làm như vậy, chỉ vì xem mình là bạn bè thì sao?
Bởi vì là bạn tốt, nên khi cậu thất tình, Sở Thụy liền dỗ dành cậu, cùng cậu làm những điều cậu muốn, để ý đến tâm trạng của cậu.
Nhưng cậu muốn nhiều hơn thế.
“Vậy nên, chỉ cần có thể làm tớ vui vẻ, Anh Thụy cái gì cũng sẽ làm phải không?” Dụ Nhiên bước đến bên cạnh Sở Thụy. Sở Thụy đang ngồi, nên cậu đành phải ngẩng đầu lên nhìn Sở Thụy.
Dụ Nhiên rũ mắt, ánh nhìn dừng lại trên môi Sở Thụy.
Cậu cảm thấy có lẽ mình sắp phát điên rồi. Trong lòng vô cùng bình tĩnh, giọng điệu không chút gợn sóng: “Anh Thụy tập hôn môi với tớ nhé.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.