Đồng tử Sở Thụy chợt co lại, hiển nhiên là không ngờ Dụ Nhiên lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Dụ Nhiên vẫn nhìn chằm chằm Sở Thụy, không hề nhượng bộ.
“Anh Thụy không muốn dỗ tớ nữa sao?” Đầu ngón tay Dụ Nhiên dừng trên gò má Sở Thụy, theo đường cong khuôn mặt trượt xuống cằm, ánh mắt mềm đi vài phần, nài nỉ: “Biết đâu tớ thất tình là vì tớ ngốc quá, cái gì cũng không biết… Giúp tớ đi, anh Thụy.”
Ánh mắt Sở Thụy lay động, dường như bị Dụ Nhiên thuyết phục mà bắt đầu dao động.
Cậu hơi hé miệng, cuối cùng mím lại thành một đường thẳng, mặt đỏ ửng lên.
Dụ Nhiên cảm thấy Sở Thụy đang quyến rũ cậu.
Lòng cậu giờ phút này không ngừng ngứa ngáy, đầu óc cũng có chút mơ hồ.
Rất lâu sau, Sở Thụy nghiêng mặt đi, giọng khẽ run: “Ừ, được thôi.”
Dụ Nhiên chỉ thấy vành tai Sở Thụy đỏ đến mức như muốn chảy máu, sắc hồng lan xuống cả chiếc cổ trắng ngần như ngọc của cậu ấy. Cậu bị cảnh tượng ấy làm choáng váng, đầu ngón tay rời khỏi cằm Sở Thụy, dừng lại trên vai Sở Thụy, nhẹ nhàng kéo một cái, cúi đầu cắn một ngụm.
Hôn còn chưa kịp luyện tập, nhưng trò lưu manh thì cậu lại chơi rất thuần thục.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.