Dụ Nhiên cảm thấy chắc chắn mình đã mắc bệnh.
Cậu mắc chứng nghiện hôn môi nghiêm trọng.
Hễ mà nhìn thấy Sở Thụy là muốn hôn, hễ ở ký túc xá nhìn thấy cũng muốn hôn, hễ ở hành lang nhìn thấy muốn hôn, hễ ở phòng học nhìn thấy muốn hôn, hễ ở dưới tán cây nhìn thấy muốn hôn, ngay cả lúc ăn cơm cũng muốn hôn, đến lúc tắm cũng muốn hôn, thậm chí ngay cả khi ngủ cũng mơ tưởng đến chuyện hôn.
Đương nhiên, cậu vẫn chưa dám làm đến mức đó.
Chủ yếu là cũng không có cái danh phận kia.
Lấy cớ “luyện tập”, cậu chỉ có thể ở trong ký túc xá cùng Sở Thụy hôn nhau.
Lúc tắm không được, ngủ cũng không xong, chỉ có thể đợi Sở Thụy làm xong bài tập, lôi kéo cậu ấy luyện tập một chút.
Sở Thụy không cho cậu hôn trước khi hoàn thành bài tập, cũng không cho cậu hôn quá lâu, mỗi lần cậu đều chưa thỏa mãn, khao khát hôn môi ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Dụ Nhiên ở trong phòng học như đứng trên đống lửa, như ngồi trên than nóng.
Ánh mắt cậu nhìn thầy giáo gần như muốn xuyên thủng người ta, một tiết tự chọn rốt cuộc vì cái gì còn muốn dạy quá giờ!
Mãi đến khi nghe được tiếng “Tan học”, Dụ Nhiên kéo tay Sở Thụy liền chạy.
Cậu không muốn chờ đợi một giây phút nào nữa.
Sở Thụy không biết Dụ Nhiên đang nghĩ gì, nhưng cậu biết Dụ Nhiên rất sốt ruột, nên rất phối hợp đi theo Dụ Nhiên về phía ký túc xá.
Dụ Nhiên xông vào tòa nhà ký túc xá, không để ý đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-danh-em-di-ninh-loc/2775783/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.