Được gia đình ủng hộ, Dụ Nhiên cảm thấy bản thân nắm chắc phần thắng hơn bao giờ hết.
Đến nỗi lời mẹ dặn “đừng quá nhập vai”, Dụ Nhiên cũng để tâm suy nghĩ nghiêm túc. Cậu nghĩ làm thế nào để chuyển từ “kịch bản” thành chân tình, và nên giải thích với Sở Thụy thế nào về cái gọi là “thất tình” kia.
Nói cậu thất tình không liên quan đến đàn chị, mà là vì Sở Thụy không thích cậu nên cậu mới thất tình?
Nghe có vẻ hơi gượng ép, nhưng sự thật đúng là như vậy.
Dù thế nào, Dụ Nhiên vẫn muốn sớm một chút giải thích rõ ràng với Sở Thụy. Trước khi mọi chuyện đi quá xa, cậu muốn nói rõ lòng mình và nghiêm túc theo đuổi cậu ấy một lần.
Cơ mà, những điều này đều phải đợi sau buổi tụ họp mới nói được.
Trong phòng karaoke.
Bởi vì Sở Thụy có giọng hát dễ nghe, nên đã bị mấy người bạn học đẩy lên phía trước để hát.
Dụ Nhiên thì ngồi ở trước mâm trái cây. Hai bên cậu là đám bạn thân từ thời trung học, trên mặt họ lộ rõ vẻ phấn khích, nhao nhao hỏi:
“Ê, Dụ Nhiên với Sở Thụy dạo này thế nào rồi?”
“Sở Thụy cuối cùng cũng thành đôi với cậu rồi hả?”
“Hơn nữa hôm nay hai người còn cùng nhau đến, phụ huynh có biết không? Hai cậu nói với gia đình thế nào?”
Dụ Nhiên cảm thấy đầu óc ong ong như có một đàn ong mật đang bay vo ve, nhưng cậu mơ hồ nắm bắt được thông tin quan trọng. Cậu cần tiến thêm một bước để xác nhận: “Ý mọi người là sao?”
“Hả? Ý gì cơ? Chẳng lẽ không phải Sở Thụy tỏ tình với cậu rồi sao?” Bạn thân ngơ ngác nói.
Trong khoảnh khắc, Dụ Nhiên bừng tỉnh.
Ra là vậy ha, Sở Thụy.
Cậu cứ tưởng mình đang diễn kịch, đang ở thế chủ động, ai ngờ Sở Thụy cũng chẳng vừa, có khi còn diễn giỏi hơn cả cậu.
Trước kia cậu quá đần độn, xem nhẹ rất nhiều thứ. Đừng nói là không nhận ra Sở Thụy thích mình, ngay cả việc bản thân thích Sở Thụy, cậu cũng không hay biết…
Đám bạn thân thì tỉnh táo đứng ngoài cuộc, nhưng chẳng một ai nhắc nhở cậu!
Hèn gì! Sở Thụy dỗ cậu bằng nhiều nụ hôn ngọt ngào đến thế, hóa ra trong lòng cậu ấy cũng vui sướng như nở hoa rồi?
Dụ Nhiên nhìn bóng lưng Sở Thụy, cậu thích diễn kịch lắm chứ gì?
Vậy thì cậu sẽ tiếp tục “diễn” cùng Sở Thụy, xem ai mới là người nói lời thật lòng trước.
Sau khi tụ tập kết thúc, Dụ Nhiên và Sở Thụy đi ở phía sau cùng. Cậu khẽ kéo vạt áo Sở Thụy, bộc phát kỹ năng diễn xuất đỉnh cao của cả cuộc đời mình, vẻ mặt vừa khổ sở lại mờ mịt khiến ai nhìn cũng đau lòng: “Anh Thụy ơi, mấy người họ ai cũng có đôi có cặp hết, tớ thấy buồn quá đi.”
Quả nhiên, Sở Thụy dừng bước chân, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay của Dụ Nhiên, nhìn người đang khổ sở, giọng cậu ấy cũng có chút xót xa: “Tớ sẽ ở bên cậu, A Nhiên đừng buồn nữa nhé.”
Dụ Nhiên nhìn Sở Thụy, trong lòng khẽ thở dài.
Yêu thầm nhau mà thành ra thế này, chắc cũng chỉ có hai người họ.
“Anh Thụy à, đêm nay mình đừng về kí túc nha.” Dụ Nhiên nói, rồi cúi đầu tựa vào vai Sở Thụy.
“Cậu muốn làm gì?” Trong giọng nói của Sở Thụy tràn đầy lo lắng, “Tớ đều chiều theo ý cậu.”
“Chiều nay tớ vừa… luyện tập một vài kỹ năng.” Dụ Nhiên nói, vành tai lặng lẽ ửng đỏ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.