Sư Thanh Y vốn là một tay chống cằm, dựa nghiêng trêи bàn, sợi tóc dài mềm mại tản ra ở trêи vai, ngủ đến có chút lười biếng. Nàng vừa nghe Lạc Thần nói cũng muốn nằm một chút, hông trong nháy mắt liền ngồi thẳng, thậm chí ngồi đến rất nghiêm chỉnh đàng hoàng, còn lặng lẽ vươn tay, đem tóc dài trêи vai sửa sang lại.
Lạc Thần thấy được nàng làm động tác mờ ám như vậy, trái lại không nói gì, chỉ là dựa vào ghế của Sư Thanh Y, vươn tay nhẹ nhàng đặt trêи đùi trái của nàng.
Sắc mặt Sư Thanh Y lập tức căng thẳng: "…"
Lạc Thần không dấu vết mà đem tay thu trở về.
Sư Thanh Y thấy nàng rút tay về, môi khẽ nhếch, muốn nói cái gì, dường như lại nói không nên lời.
Trường Sinh còn ghé vào đùi phải của Sư Thanh Y ngủ yên, Lạc Thần lo lắng đánh thức Trường Sinh, thanh âm cũng chỉ là rất nhẹ, nhìn đùi Sư Thanh Y nói: "Em khẩn trương như vậy làm gì?"
Sư Thanh Y lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không khẩn trương, nhưng nàng tuy rằng là như thế này tỏ vẻ, dáng ngồi lại như cũ phi thường đoan chính. Lạc Thần đôi mắt rũ xuống, nói: "Em ngồi như vậy là không định ngủ tiếp? Tôi không nên lại đây, làm ảnh hưởng đến em."
Bởi vì nàng thanh âm vô cùng thấp, đã là tương đương với một loại hơi thở thì thầm, dĩ vãng mỗi lần Sư Thanh Y nghe được nàng dùng phương thức này nói chuyện, phần lớn là ở thời điểm các nàng thân mật, Lạc Thần sẽ dán ở bên tai nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-hu-lang-hien-dai-thien/1624100/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.