27
Vẻ vui mừng trong mắt Liễu Xuyên Trạch càng sâu đậm hơn. Thậm chí còn vươn tay muốn kéo ta nhưng lại bị một người bên cạnh cướp mất. Trong nháy mắt, tay ta đã rơi vào một bàn tay ấm áp. Khương Du Phong kích động nhìn chằm chằm vào mặt ta, nhìn thế nào cũng không đủ:
"Hai năm không gặp, Nam Nam đã lớn thành cô nương rồi, huynh trưởng cũng không dám ôm muội nữa."
Ta nắm tay hắn, thân mật lắc lư:
"Huynh trưởng, huynh chạy khắp các cửa tiệm trên toàn quốc hai năm, có mang đồ chơi các nơi về cho muội không?"
"Mang rồi, mang rồi, mỗi khi đến một nơi, ta đều mang quà về cho muội."
Nói xong, hắn kiêu ngạo chỉ vào chiếc xe ngựa chất đầy sau lưng. Bên trong nhét đầy các loại quà tặng tinh xảo. Cảnh tượng này giống hệt như ngày ta vừa được tìm về nhà họ Liễu. Liễu Nguyệt Ninh kéo cánh tay Liễu Xuyên Trạch, lắc lư làm nũng. Một vẻ yên bình mà chỉ tình thân mới có.
Ta cũng là người biết làm nũng. Bên cạnh cha mẹ và huynh trưởng, ta cũng lộ ra vẻ e lệ của một cô nương.
Đó lại là lần đầu tiên Liễu Xuyên Trạch nhìn thấy ta như vậy, nhìn đến ngẩn người. Nhưng đối tượng làm nũng lại không phải là hắn. Ánh sáng trong mắt hắn triệt để tắt ngấm, thay vào đó là một mảnh tĩnh mịch. Cuối cùng còng lưng rời đi.
Ta vừa định ra khỏi thành cùng huynh trưởng, mẫu thân đã thở hồng hộc chạy đến:
"Nam Nam, có thái giám đến truyền chỉ, Thái hậu nương nương cho truyền con vào cung."
28
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-te-muu-phan-phong-xuy-qua-nhi-dich-tam-oa/2843475/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.