Điện thoại đặt trên bàn, ba người đều trầm mặc.
Đoạn Viễn bận rộn vì công việc. Vài năm trước, anh loay hoay tìm cách gắn bó lâu dài với bệnh viện, còn bây giờ lại đau đầu nghĩ cách thăng tiến. Ngược lại, Uông Dương sống khá thoải mái, mỗi ngày chỉ nghĩ đến chuyện nên làm gì để giải trí.
Lục Hoài thì khác. Anh có xu hướng tình cảm khác biệt, dù đã 27-28 tuổi nhưng chưa từng nghiêm túc đề cập đến chuyện hôn nhân. Ngược lại, anh từng có không ít bạn trai.
Lục Hoài không thiếu tiền, lại rất phóng khoáng. Nhưng anh không kiên nhẫn, chuyện tình cảm cũng khác xa người thường.
Lần trước, người yêu cũ là một cậu sinh viên mỹ thuật. Khi chia tay, cậu ta nước mắt lưng tròng, giọng vừa đau lòng vừa giận dữ:
"Lục Hoài, loại người như anh sẽ sống trong cô độc cả đời!"
Lục Hoài chỉ cười nhẹ mà không phản bác. Anh rút thẻ chuyển một khoản tiền lớn, giọng vẫn điềm tĩnh:
"Năm nay đã hứa cùng em đi Prague đón Giáng sinh, giờ không thể đi được. Số tiền này em cầm và rủ bạn bè đi chơi thay tôi."
Anh còn dặn thêm:
"Ra ngoài nhớ chú ý an toàn."
Cậu trai trẻ cuối cùng không chịu nổi, bật khóc trong quán cà phê:
"Lục Hoài, tại sao em không đủ tốt với anh?"
Thấy có người xung quanh nhìn sang, Lục Hoài chỉ lẳng lặng đưa khăn giấy cho cậu. Khi cậu định nắm tay anh, Lục Hoài khẽ nhấc ngón tay, như vô tình ngăn lại. Chính cái sự nhẹ nhàng ấy của Lục Hoài lại khiến người ta cảm thấy xa cách và áp lực.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doa-hoa-lanh-lung-nha-ben-yeu-toi/1981421/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.