Ngôn Phi Ly về đến nhà, Lưu Thất trông thấy y thì rất kinh hỉ.
“Tiểu Ngôn, ngươi đã về rồi à? Mấy ngày nay ở biệt viện của Bắc Đường vương thế nào? Bắc Đường vương không làm khó ngươi chứ?”
“Không có.” Ngôn Phi Ly cười cười, nhảy xuống ngựa. “Sao không thấy Nhã nhi?”
“Nha đầu kia cùng thú y tiểu Viên đến mã trang xem ngựa rồi.”
“Có ngựa bị bệnh?”
“Không có. Chỉ là hai con ngựa mẹ đòi đẻ thôi, ta để Viên Thanh đi xem.”
Lưu Thất theo y tới chuồng ngựa, buộc ngựa xong, nghiêng đầu quan sát y thật kỹ. “Kỳ quái… Tiểu Ngôn, ta thấy ngươi hình như không giống trước kia?”
“Có sao?” Ngôn Phi Ly nghi hoặc, đứng tại chỗ cho Lưu Thất xoay hai vòng, nhìn từ trên xuống dưới. Có chút buồn cười mà đáp: “Ngươi xem cái gì? Ta có chỗ nào khác chứ?”
Lưu Thất ôm đầu: “Ta cũng chẳng biết nói thế nào.”
Hôm nay Ngôn Phi Ly trở lại, Lưu Thật từ xa đã thấy thần sắc y khoan khoái, phong thái bình thản, còn có chút… Hứng thú nói không thành lời. Thần thái thật giống như mèo trộm được thịt, cơm rượu đầy đủ mà nhởn nhơ uể oải. Hơn nữa, mặt mày rất hứng khởi, kẻ ngu độn mới không nhìn ra.
Ngôn Phi Ly lại không biết những điều này. Chỉ là, có mấy ngày tiêu dao như thần tiên, có ái nhân ở bên, lại có cả nhi tử làm bạn, không muốn thư thái cũng khó.
“A Thất, ta mệt, về phòng nghỉ trước.”
“Hảo. Đến giờ cơm tối sẽ gọi ngươi.”
Ngôn Phi Ly mấy đêm liền đều triền miên với Bắc Đường Ngạo, lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doan-tinh-ket/1257035/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.