Nực cười.
Trong đầu Giản Ương hiện lên hai chữ này.
Một chuyện hoang đường đến thế, Chu Ôn Dục sao có thể thật sự làm được.
Dựa vào cái gì, anh lấy tư cách gì mà dám làm chuyện như vậy?
Dù nghĩ thế nhưng sống lưng Giản Ương lại khẽ run lên.
Cô nghiêng đầu, hạ giọng nói: "Anh đừng đùa kiểu vô vị đó nữa."
Chu Ôn Dục đã đè cô lên lưng ghế sofa, má anh còn đang tham lam cọ sát lên làn da trắng như tuyết của cô, thành thạo c*n m*t dịu nhẹ, đồng thời nâng mắt lên quan sát phản ứng của cô, tiếp tục thử kiểm soát và chi phối cơ thể cô.
Rồi anh bật cười: "Đừng sợ, sao anh có thể đối xử như vậy với bé cưng của anh được chứ."
Bé cưng.
Giờ phút này Giản Ương cực kỳ chứn ghét cái cách gọi ấy.
"Bé cưng."
"Há miệng ra cho anh hôn một cái nào."
"Bé cưng hôn anh dịu dàng quá, anh muốn hôn mạnh hơn chút."
Cứ như vậy, Chu Ôn Dục nhẹ nhàng phủi đi chủ đề nặng nề kia.
Anh lại như trước, làm nũng làm đỏm, tiếp tục muốn giành quyền chủ động kiểm soát cô, thỏa mãn d*c v*ng méo mó và h*m m**n chiếm hữu b*nh h**n của mình.
Giản Ương nhìn lên trần nhà hoa lệ tinh xảo, tầm mắt chậm rãi rơi xuống gương mặt Chu Ôn Dục, từ sâu trong cơ thể trào lên một cơn mỏi mệt.
Giản Ương chưa từng hận ai.
Đối với cô, tình cảm chỉ có hao mòn từng chút, từ quan trọng thành không quan trọng. Đến khi tiêu hao sạch sẽ, thành hoàn toàn không quan trọng nữa, thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-em-hoe-co/2963129/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.