Từ Los Angeles chạy đến San Francisco mất khoảng sáu, bảy tiếng đồng hồ lái xe.
Mặt trời đã nhô lên, vầng thái dương đỏ rực tỏa sáng, chiếu rọi khắp mặt đất.
Chu Ôn Dục mở cửa ghế lái, nhấc chân dài định bước lên xe. Giản Ương túm chặt lấy áo anh: "Anh xuống đi, để tôi lái."
Anh không biết đã bao lâu rồi chưa chợp mắt, lúc ngắm bình minh còn ngủ gật được, Giản Ương không yên tâm để anh lái tiếp. Hơn nữa cung đường này quanh co khúc khuỷu, lại không có rào chắn, cô sợ anh đột nhiên phát bệnh chán sống rồi lao xe thẳng xuống biển.
Chu Ôn Dục không chịu, nhướng mày nói: "Đây là chiếc việt dã Liik độ của anh, bé cưng lái nổi chiếc xe lớn thế này không?"
Giản Ương đón lấy ánh mắt anh: "Lúc tôi lái xe tải cỡ lớn giúp Triệu Lâm giao hàng, anh còn chưa biết đang phát điên ở cái xó xỉnh nào đâu."
Chu Ôn Dục nhếch môi, trong mắt lóe lên tia thích thú: "Hóa ra Ương Ương lợi hại thế cơ à."
Nhưng anh vẫn đứng đó không chịu tránh ra: "Thế Ương Ương có mang bằng lái không? Không có bản gốc và bản dịch công chứng là phạm luật bang đấy nhé."
Giản Ương cảm nhận được sự chống đối và phản kháng đầy lươn lẹo của Chu Ôn Dục.
Giống như thời kỳ yêu nhau trước đây, Chu Ôn Dục lại có ý đồ bao trọn mọi việc ăn, mặc, ở, đi lại của cô, muốn biến cô thành một đóa hoa quen dựa dẫm vào anh, không thể tự gánh vác cuộc sống. Anh quá giỏi bắt mạch bốc thuốc, biết cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-em-hoe-co/2963146/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.