“Bàn bạc? Đã bàn bạc xong cả rồi mà? Bây giờ cô ta còn đi dạo ở công viên, vậy chẳng phải quá tốt rồi sao?” Châu Lê liền nhếch lên một nụ cười hiểm ác, sau đó lấy di động ra.
Trần Thanh kinh hoàng. Theo kế hoạch ban đầu thì Trần Thanh sẽ hẹn Vương Nguyệt ra ngoài, còn Châu Lê sẽ mướn mấy tên lưu manh dạy dỗ cho Vương Nguyệt một trận, tốt nhất là đánh nát cái chân của cô ra, để cô không còn khả năng ra ngoài chạy tin nữa.
Có thể nói kế hoạch này rất là nham hiểm và tàn nhẫn, chỉ là thời gian đó anh ta cũng ôm hận với Vương Nguyệt, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu thật sự xảy ra chuyện, e rằng anh ta sẽ bị vào tù là cái chắc.
Châu Lê nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại, sau đó nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Anh Trần, bây giờ anh sang công viên tìm Vương Nguyệt đi, nhớ nhất định phải giữ chân cô ta, người của tôi hai mươi phút nữa là có thể đến nơi.”
Trần Thanh đổ mồ hôi hột, nhìn Châu Lê với vẻ khó xử.
“Đi đi! Hậu quả của việc không đi là gì lẽ nào anh còn không biết? Chuyện mà Châu Lê tôi muốn làm, không bao giờ sẽ bỏ dỡ nửa chừng!” Châu Lê hung dữ nói.
Trần Thanh vô cùng sầu não, nhưng bây giờ so với Vương Nguyệt, anh ta còn sợ kẻ điên Châu Lê này hơn.
Dù sao anh ta cũng chỉ đến đó giữ chân Vương Nguyệt, còn về chuyện Châu Lê tìm người đánh Vương Nguyệt, đó không phải việc của anh ta.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/1020260/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.