Từ Thấm Hằng không nói gì thêm, Thẩm Đan xoay người đi vào phòng bếp nấu cơm, làm xong hai món mặn một món canh thì bưng ra, phát hiện Từ Thấm Hằng đang đứng trước giường nhỏ của Khiêm Khiêm, đưa lưng về phía cô.
Thẩm Đan kéo tay anh, “Ăn cơm thôi.”
Từ Thấm Hằng cúi thấp đầu, bàn tay mớn trớn thành giường của Khiêm Khiêm, anh cúi người sờ soạng cái gối nhỏ, chăn nhỏ, còn có mấy món đồ chơi mà Khiêm Khiêm rất thích chơi.
“Thằng bé rất thích robot, tại sao không mang theo?” Ngữ điệu của anh có chút nghẹn ngào, cầm robot lên, cẩn thận vuốt ve, “Mỗi ngày trước khi ngủ, Khiêm Khiêm đều sẽ chơi với nó một lát.”
Thẩm Đan không đáp, cô làm sao mà không biết chứ, thật ra lúc đó, những thứ cô chuẩn bị cho Khiêm Khiêm đều bị Hạ Thành cự tuyệt không cầm theo, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Trong nhà cái gì cũng có, đều là mới.”
Thẩm Đan đuổi theo hắn, đem quyển sổ kia nhét vào tay hắn, cô vội vàng mở miệng: ” Trong đây có thói quen Khiêm Khiêm, những món thằng bé thích ăn hay không thích ăn tôi đều ghi trong này, nó thích uống sữa…”
Hạ Thành cắt đứt lời cô, ánh mắt hờ hững: “Con nít không nên kiêng ăn.”
“Nhưng mà…”Thẩm Đan cố nén nước mắt, Hạ Thành đã mở cửa xe, chị Tiền ẵm Khiêm Khiêm ngồi vào ghế sau.
Lúc lên xe, Khiêm Khiêm mới phát hiện mình bị hai người lạ mặt mang đi, từ vụ lần trước nó đã sớm có nhận thức, lúc này nhìn mẹ đứng ngoài xe, hoảng sợ trợn to hai mắt, hai bàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-nhat-vo-nhi/461034/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.