Lão Thất nói, giọng khàn và sắc bén.
“Đoán được rồi”, Sói Nữ bất lực lắc đầu.
Bỗng nhiên lão Thất nhảy lên, hạ trước mặt hai người, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Thạch Trọng.
“Hình như bổn quân gặp người ở đâu rồi?”
Thạch Trọng sững người, hắn không có ấn tượng đặc biệt gì với quái nhân trước mặt.
“Là người quen ở phía cửa khẩu Bình Dương”.
Sói Nữ nói: “Tiên chủ cũng quen, thiên phú rất tốt, xem xem có thể để hắn gia nhập không”.
Lão Thất vẫn không nhớ ra đã từng gặp Thạch Trọng ở đâu, chán nản quay người, nói: “Ngươi tự xem đi, thấy được thì được, ngươi cũng không phải không biết nàng ta, trước nay không quan tâm những việc này, đều là thuộc hạ như chúng ta vất vả nhọc lòng, ngươi nói ngày nào cũng…”
“Lão Thất, đừng quên, vị tiền bối đó vẫn luôn muốn nếm thử mùi vị của Loan Điểu đấy”.
Lời của Sói Nữ khiến lão Thất suýt nữa dựng cả lông.
“He he, ta chỉ tiện miệng nói vậy thôi, tiên chủ có thể giao việc này cho ta, cho thấy ta vô cùng hữu dụng”.
Lão Thất nở một nụ cười khó coi: “Ngươi muốn tìm nàng ta, thì đến hoa viên hoàng cung đi, chắc chắn đang ở đó”.
Sói Nữ hừ một tiếng, sau đó nhìn cung điện xa xôi, cuối cũng vẫn lắc đầu.
“Thôi, ta không làm phiền nàng ta hoàn thành nhiệm vụ nữa”.
“Hôm khác gặp rồi tính”.
Trong một hoa viên đặc biệt thanh nhã của hoàng cung Vĩnh Đông.
Vũ Hồng đang ngồi trong một ngôi đình nghỉ, nhìn trận bàn phức tạp trước mặt, day chân mày, vẻ mặt mệt mỏi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-thien-ha/2004368/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.