Ai đó đã lặng lẽ vén rèm, bước vào căn phòng mịt mờ hơi nước, im lặng quan sát những động tác kỳ quặc của ta.
“Không định ra ngoài sao?”
Giọng nói vang lên trong căn phòng kín, nghe có sức xuyên thấu mãnh liệt. Ta quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng cao ráo của Bùi Túc.
Chàng trông vẻ bình thản, thử nhúng tay vào nước trong thùng gỗ:
“Nước không lạnh sao?”
Ngâm lâu như vậy, nước đã sớm nguội ngắt.
Ta hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên hỏi:
"Bùi Túc, chàng thích ta không?"
"Thích."
"Vậy chàng thích ta trước đây đã từng gặp, hay thích ta của bây giờ?"
Hầu kết của chàng khẽ động: "Đều thích."
"Thích cái nào hơn?"
"Cả hai đều là nàng, như nhau thôi."
Ta thầm nghĩ, không giống nhau, ta không phải Tiêu Vân Châu.
"Vậy ta đổi cách hỏi."
Ta không cam lòng, truy vấn tiếp: "Nếu như chúng ta chưa từng gặp gỡ khi còn nhỏ, đêm động phòng là lần đầu tiên thấy mặt, chàng sẽ động lòng với vị thê tử trước mặt này chứ?"
Bùi Túc nhìn ta rất lâu, giọng khàn khàn.
Chàng nói: "Sẽ."
Lúc này ta mới mãn nguyện.
Ta mỉm cười nhìn chàng, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều ấm áp, quên mất cả nước trong thùng đã lạnh.
"Vậy còn nàng thì sao?" Hắn hỏi.
Ta không trả lời, hất một vốc nước lên mặt chàng.
Đợi khi chàng phản ứng lại, nhìn thấy ta trực tiếp đứng dậy từ trong thùng tắm, thì ngây người.
Những giọt nước chảy xuống theo từng đường cong mềm mại của cơ thể, ta mặt đỏ bừng bừng nhìn hắn, khẽ gọi một tiếng: "Phu quân."
Chàng không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-ao-cuoi-lay-dung-nguoi-nhat-tran-minh/460055/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.