Triển lãm ảnh tổ chức trong vòng một tuần. Mỗi ngày Hạng Tây đều đến xem, nhìn thấy có người dừng lại trước tấm ảnh Tôi thấy ánh sáng, cậu sẽ nhìn mặt người ta cả nửa ngày.
Có thích không ta?
Có phải rất có cảm xúc không?
Có phải rất đỉnh không!
Có phải cảm thấy người chụp ảnh rất phi phàm không!
Tôi ở đây này!
Nhìn tôi đi!
Chính là tôi chụp đó...
Vào ngày cuối cùng, Hạng Tây còn cầm theo máy ảnh đi một chuyến. Nhưng cậu lại ngại không dám giơ máy ảnh đi vào mà chỉ chụp mấy tấm ở cửa. Sau đó, cậu lại như ăn trộm mà đi vào chụp lại "tác phẩm" của mình hai tấm, rồi nhanh chóng cất máy ảnh vào lại trong túi.
Lúc cậu quay người chuẩn bị đi ra ngoài, lại có người gần đó gọi cậu: "Hạng Tây."
"Hử." Cậu quay đầu lại.
Vừa nhìn thấy chủ nhiệm Hứa và bác Trình, tròng mắt cậu cũng muốn rớt xuống, nhanh chân cúi người chào hỏi: "Con chào dì với bác trai ạ."
"Là tấm này sao?" Bác Trình cười chỉ vào ảnh chụp.
"...Dạ vâng ạ." Vốn dĩ Hạng Tây còn đang ngóng trông có người dừng lại trước ảnh chụp của cậu, bây giờ đột nhiên bị ba Trình hỏi như vậy lại thấy ngượng ngùng: "Chỉ là chụp vui thôi, không thể so sánh với mấy nhϊếp ảnh gia người ta đâu ạ."
"Đẹp lắm." Chủ nhiệm Hứa đến gần tấm ảnh: "Từ trước đến nay dì chưa từng để ý đến những thứ này, chỉ một cảnh tượng bình thường mà hóa ra cũng có thể đẹp đến nhường này nhỉ."
Hạng Tây thấy mặt mình sắp nóng cháy đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-dua-lech/2463238/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.