12
Cách đó không xa, ai cũng quần áo lụa là thơm tho.
Lâm Chiếu đứng thẳng như cây tùng đang ung dung nói chuyện với người ta, nụ cười trên môi đúng mực, lễ phép.
Dù cho tôi đã dốc lòng theo đuổi trong suốt những năm tháng qua nhưng hình như vẫn tôi không thể ung dung được như anh.
Lâm Dịch không thấy được sự mất mát lạc lõng như trong dự đoán trên gương mặt tôi, lại mở miệng nói.
“Khương Từ, em không cần cố đâu. Nếu em chịu nhận lỗi với anh, anh vẫn sẽ bằng lòng lấy em…”
Tôi ngoảnh đầu lại, bình tĩnh nhìn anh ta rồi nói: “Cái này có thể chứng minh được điều gì.”
Anh ta sững sờ.
“Dù anh trai anh đã có vợ sắp cưới nhưng vẫn tán tỉnh tôi thì có thể chứng minh anh là một người tốt sao.”
Tôi nhếch môi: “Huỷ hôn với anh là quyết định của một mình tôi, không liên quan đến Lâm Chiếu.”
“Chuyện anh và Bạch Thư Nhã đã làm trong phòng thay đồ mới thật sự là vô liêm sỉ.”
Ánh mắt Lâm Dịch tối hẳn.
Một lúc sau anh ta cười khẩy nói.
“Vô liêm sỉ ư? Vậy em quyến rũ Lâm Chiếu sau lưng anh thì được coi là gì…”
“Khương Từ.”
Giọng Lâm Chiếu đột ngột vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại giữa tôi và Lâm Dịch.
Tôi quay người lại mới nhận ra không biết anh đã đứng sau người mình từ khi nào.
“Sao em lại tới đây.”
Anh nhìn tôi chằm chằm.
“Nhưng nếu đã đến rồi, để anh dẫn em đi gặp một vài người, sau này sẽ có ích cho công việc của em đấy.”
Nói xong anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-em-ngoai-dau-nhin-lai/38841/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.