Ngô Hoan cắn đầu ngón tay, do dự một lát, cẩn thận cúi xuống, dựa vào cửa thử nghe xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nhưng cửa cách âm quá tốt, cậu không nghe thấy gì.
Lo lắng hồi lâu, Ngô Hoan nắm lấy tay nắm cửa, lặng lẽ mở một khe hở nhìn ra bên ngoài đã yên tĩnh một lúc, trong bàn ghế bừa bộn, trợ lý và vệ sĩ đang đứng trước mặt Lâu Lan Úc. Trợ lý của tiên sinh đang nói, nhưng Lâu Lan Úc lại không nói một lời.
Trước mặt có rất nhiều người, nhưng trong mắt Ngô Hoan chỉ có tiên sinh.
Đám đông đáng sợ biến mất, đó là tín hiệu báo động đã được dỡ bỏ đối với Ngô Hoan, và sự hiện diện của Lâu Lan Úc là tín hiệu an toàn. Cậu mở cửa đi về phía Lâu Lan Úc, không nhìn thấy bàn ghế nằm trên mặt đất, cũng không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của trợ lý và vệ sĩ.
Ngô Hoan vấp ngã trên mặt đất, lòng bàn tay đau nhức thu hút sự chú ý của hắn, hắn cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy lòng bàn tay đầy máu do bị mảnh vỡ cắt trúng.
"Ngô Hoan! Em đang làm gì vậy!"
Lời mắng mỏ uy nghiêm đột ngột đánh thức Ngô Hoan, cậu vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâu Lan Úc không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt cậu. Đôi mắt của Lâu Lan Úc tựa như có hai ngọn lửa đang cháy, trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của hắn hiện lên vẻ tức giận. Đã lâu rồi Ngô Hoan không nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Lâu Lan Úc.
Mỗi khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-het-tuoi-khi-vang-bong-nguoi/2648503/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.