Tần Tứ nở nụ cười, "Tối nay đã nói cảm ơn mấy lần rồi?”
Khấu Tấn nghe mà tai nóng bừng. "Cảm ơn" là lời nói đơn giản nhất, nhưng Khấu Tấn thực sự không biết còn cách nào để bày tỏ cảm xúc của mình.
"Được rồi," Tần Tứ nói, "Có mệt không? Đi ngủ đi.”
Khấu Tấn nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn mười hai giờ. Muộn thế này còn làm phiền Tần Tứ, trong lòng cậu khẽ thở dài.
Khấu Tấn được sắp xếp ngủ trong phòng của Tần Tứ, còn Tần Tứ ngủ ở phòng bên cạnh.
Khấu Tấn cảm thấy mình hỏng mất rồi, rõ ràng trước mặt Tần Tứ vẫn bình thường, nhưng khi ở một mình thì không thể kiểm soát được những cảm xúc lẫn lộn. Cậu cảm thấy vui vẻ khi ở bên Tần Tứ, nhưng cũng lo những niềm vui này không thuộc về mình.
Khấu Tấn tự giễu cười, sau đó nhắm mắt hy vọng cơn buồn ngủ sẽ cuốn mình đi, nhưng như thường lệ, hy vọng của cậu lại thất bại.
Thay đổi môi trường dẫn đến mất ngủ là điều tất yếu, Khấu Tấn nghĩ vậy. Nhưng cậu lại cảm thấy vô cùng yên tâm, mất ngủ hay không cũng không sao, cảm giác an toàn này không phải lúc nào cũng có. Cậu thậm chí không cần nắm chặt dao cắt cũng có thể thả lỏng. Xung quanh đều là mùi hương của Tần Tứ, cảm giác này khiến cậu cảm thấy ấm áp. Bất ngờ là dù khó ngủ nhưng Khấu Tấn lại ngủ khá ngon, không bị tỉnh giấc giữa đêm, đến hơn sáu giờ sáng mới thức dậy
Cậu vội mở cửa phòng, Tần Tứ đã chuẩn bị bữa sáng.
Bánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-toi-mua-xuan-roi-hang-chet/89848/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.