Vũ Di Đình nhận thấy sự thay đổi tích cực của Trương Nhã Thư trong hai tháng qua mà không khỏi hài lòng. Trương Nhã Thư dần dần trở nên nghiêm túc trong lớp học, có khi còn phát biểu trả lời câu hỏi của mình, bài tập về nhà thì làm đầy đủ, số lần giải sai bài tập cũng càng ngày càng ít đi. Trương Nhã Thư cũng dần tự khắc chế tính càn rỡ. Bất quá thỉnh thoảng vẫn còn ngẩn người trong lớp, tật ăn vụng còn chưa dứt khoát bỏ được, nhưng nói chung cũng đã là tiến bộ rất tích cực, rất đáng khen rồi.
Ngoài biểu hiện nỗ lực của Trương Nhã Thư, hiện tại Vũ Di Đình trong lòng đang có một thắc mắc không nhỏ, vì cớ gì cứ mỗi tuần một lần Trương Nhã Thư lại kéo mình ở lại nghe em ấy kể truyện cười, hơn nữa lại là mấy truyện cười không chất lượng. Vũ Di Đình tự hỏi có phải bản thân đã quá dễ dãi mà chịu đựng lắng nghe hay không, dù sao thì mình cũng không nên làm mất hứng người khác. Vũ Di Đình là một giáo viên có trách nhiệm, nên rất bận rộn, ngoài việc dạy trên lớp còn tranh thủ mở lớp dạy thêm để dành dụm tiền nuôi mẹ bệnh và em trai còn đang đi học. Vốn gia đình của Vũ Di Đình đã nghèo khó, sau khi ba cô mất thì lại càng khổ hơn, cô vừa đi học vừa đi làm thêm, năm mười sáu tuổi đã bắt đầu trở thành nguồn tài chính duy nhất của gia đình. Chính vì bản thân sớm phải chịu nhiều cực khổ nên Vũ Di Đình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-tuong-la-nu-lao-su/1967494/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.