“Lúc cần nói, thì anh áp dụng im lặng là vàng rành rọt hơn bất cứ ai khác nhỉ.” Yến Thanh Đường trêu ghẹo.
Túc Chinh biết cô đang ám chỉ mình, sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, thật ra anh cũng tiếc nuối vì đã không nói được câu nào với Phó Tầm Thanh lắm chứ.
“Vừa rồi anh rất căng thẳng.” Túc Chinh nói, “Cũng không biết bà thích gì kỵ gì, sợ nói nhiều sai nhiều.”
“Không khác những gì em nghĩ là mấy.” Yến Thanh Đường vốn cũng không có ý định trách cứ gì anh, mà còn an ủi, “Tiếp xúc nhiều thêm thì anh sẽ biết, tính mẹ em tốt lắm, tim thì mềm xèo, cũng rất có mắt nhìn người, nhìn ra được thật tình giả ý. Tâm tư của mẹ tỉ mỉ, mẹ thương em yêu em, lúc nào cũng lo nghĩ về em cả.”
Yến Thanh Đường chỉ nói đôi ba câu đã có thể khiến Túc Chinh cảm nhận được tình cảm mẹ con họ sâu nặng nhường nào.
Về tình cảm ruột thịt ấy đối với Túc Chinh thì quá đỗi xa lạ, nếu nhìn lại quá khứ thì vào hai mươi năm trước anh cũng từng có được. năm tháng vô tình, dù anh muốn nhớ kỹ lại, sự ấm áp trong ký ức ấy cũng đã dần mơ hồ.
Nhà họ Lương quả thật cũng nuôi dưỡng và dạy dỗ Túc Chinh, Túc Chinh hiểu đạo lý biết ơn và báo đáp, nhưng dẫu gì sự dưỡng dục của tình chiến hữu giữa bậc phụ huynh, và tình yêu thương trọn vẹn không kể báo đáp của ba mẹ ruột, vẫn là không giống nhau.
Đón nhận mười năm có đủ đầy tình yêu thương của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-hanh-bach-dieu-nhat-song/2694352/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.