Đưa bánh đã cắt cho Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương tự mình ăn một miếng nhỏ, nhìn Lâm Thanh Hàm vừa ăn vừa híp mắt: "Ăn ngon không?"
Lâm Thanh Hàm gật đầu, sau đó lại múc một muỗng cho Khúc Mặc Thương ăn: "Rất ngọt."
Vị của Tiramisu vào miệng rất mềm mang theo chút đắng, sau lại có chút hương vị rất ngọt.
Hai người ăn hai miếng nhỏ, Khúc Mặc Thương sợ ăn quá muộn sẽ ảnh hưởng đến dạ dày nên không cho Lâm Thanh Hàm ăn nhiều, lúc này Lâm Thanh Hàm mới cất bánh vào tủ lạnh.
Trên mặt không thể che giấu được vui vẻ, Khúc Mặc Thương đưa tay ôm nàng, thấp giọng hỏi nàng: "Hôm nay em có ăn mì trường thọ không?"
Lâm Thanh Hàm dừng một chút: "Ừm, có ăn."
Khúc Mặc Thương thăm dò ở tai nàng cắn một cái: "Nói dối." Thấy nàng co rúm lại, Khúc Mặc Thương ôn thanh nói: "Đêm nay quá muộn, ngày mai trở về chị sẽ bù cho em, ừm, đưa em đến nhà hàng Michelin trên đường Trường Hán ăn cơm, được không?"
Lâm Thanh Hàm quay đầu nhìn cô: "Không cần, chị ở bên ngoài lâu như vậy, đều là ăn ở khách sạn, ngày mai em sẽ ở nhà nấu cơm. Hơn nữa hẳn là chị rất mệt, chúng ta sẽ ăn ở nhà."
Khúc Mặc Thương suy nghĩ một lúc, lại nhíu mày: "Vậy sinh nhật em cũng không mang em đi ăn cơm." Lâm Thanh Hàm đã quen tiết kiệm, cho dù đã rất giàu có, nàng cũng ít khi ăn uống ở nơi xa hoa, mặc dù không phải là không thể, nhưng trong ngày sinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-hoc-khong-lam-yeu-thoi-vi-nguyet-thuong/2964699/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.