Mẫn Hi có vẻ khoái chí, vòng ra phía sau trà quán xem thử.
Mấy cuốn sách về địa lý của Hoàng Ngự Vũ làm cho y lựa chỗ thật tốt.
Mặt trước hay mặt sau đều thuận lợi cho việc mua bán, cơ mà hắn nghĩ nên thêm một cửa phía sau, từ nhà bếp thông ra, thuận tiện cho việc nhập xuất hàng hóa.
Cũng nên thêm một ít cửa sổ ở mặt sau, chứ như vậy thì lại ngột ngạt quá, làm việc không thoải mái, à, còn thuê nhân công nữa...
Hắn rút giấy bút ra, định ghi lại những thứ vừa nghĩ ra nhưng lại không ghi được.
Nguyên do là vừa rồi chạy vòng vòng xem, mực khô rồi, viết không nổi.
Thôi kệ, không viết ra giấy thì ta viết trong đầu, hi vọng là từ đây tới lúc về hắn còn nhớ ha.
Đứng chống nạnh nhìn công trình kia một lúc, đột nhiên hắn nghe bên tai tiếng gọi lớn: "Công tử, cứu mạng!"
Nam nhân rách rưới, không biết là từ đâu lại chạy đến chỗ hắn.
Trông dáng vẻ vừa sợ vừa lấm lét của y, hắn có chút ngậm ngừng, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Việc duy nhất hắn biết mình nên làm vào thời điểm này là đỡ lấy thiếu niên nọ, toan hỏi vài câu nhưng người kia đã vột gạt đi rồi nhảy qua đường cửa sổ vào bên trong trà quán.
- Nó đâu rồi?
Một nam nhân khác cầm cây dao chặt thịt đuổi đến.
Vẻ mặt bặm trợn như muốn giết người của gã khiến hắn thấy bất an.
Gã dường như đang giận lắm, cứ ngó vào bên trong quán trà.
Gã muốn xông vào, nhưng Mẫn Hi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-phong-bat-du/1623718/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.