Mải mê vừa làm vừa nghĩ, hắn không biết Vạn Phương đã xong từ lúc nào.
Nó bước đến gần hắn, khẽ hỏi.
- Trông người có vẻ mệt mỏi, hạ nô giúp ngài một chút được chứ?
Hắn gật đầu, đoạn thả người, nhắm mắt, ngả ra phía sau.
Vạn Phương thấy vậy bước đến, dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp, bấm huyệt, đặc biệt là tại vùng Thái Dương cho hắn.
Ban nãy Mẫn Hi có cơn đau đầu nhẹ, bây giờ nhờ lực này mà biến mất.
Hắn thở ra, một cách đầy thoải mái.
Trong trạng thái vẫn còn đang nhắm mắt, hắn nghe người kia hỏi.
- Người thấy thế nào rồi ạ?
Hắn vẫn đang hưởng thụ, nhẹ nhàng đáp lại: "Tốt lắm..."
Xoa bóp được một lúc sau, hắn lại tiếp tục hỏi: "Chủ nhân ngươi lúc đẩy ngươi qua cho ta có nói gì không?"
Vạn Phương không trả lơi, hắn chỉ hừm một cái.
Không muốn nói cũng được, không sao, hắn có rất nhiều cách để biết, có điều không muốn thẩm tra thôi.
Tuy nhiên tay nghề của đứa nhỏ này thật tốt đi, có lẽ ở Dịch phủ cũng đã làm chuyện này nhiều lần rồi.
- Thật ra là hạ nô xin sang đây....
Lực đạo dừng lại, hắn cảm nhận được nó đã rời đi.
Mẫn Hi nhíu mày, xin sang đây? Chỗ này của hắn có gì thu hút Vạn Phương nhỉ? So với Dịch phủ, hắn nghèo hơn, độ chịu chơi cũng chả bằng với Dịch Dư Nguyên.
Hơn nữa công việc ở đây rất nặng, vừa trông quán xá vừa phải làm việc ở phủ.
Có cái khỉ gì vui mà vào đây nhỉ?
- Hôm ngài đến Dịch phủ, hạ nô đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-phong-bat-du/1623773/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.