Mặt khác, cung vua vẫn cứ như vậy mà yên tĩnh như mọi ngày. Nói vậy chắc chắn là không sai vì có gan tới mấy cũng không ai dám kéo tới đây gây chuyện cả.
Quân Bất Ly cùng với tâm phúc đứng ngoài cửa điện, bất chấp trời nắng mà đợi vua. Thú thật thì y cũng chả muốn phơi phơi vậy cho đen da đâu, chẳng qua là chứng tỏ ít lòng thành với ông già thôi. Mà nay ông già bị gì ấy! Bình thường đến là đón mà nay đợi đúng lâu vẫn chưa thấy ra.
- Vương gia, hay chúng ta cáo lui trước đi? Có vẻ bệ hạ bận xử lí chuyện triều can rồi!
"Ngươi muốn thì cứ về đi." - Y đáp. - "Bản vương đợi."
- Vương gia, bệ hạ truyền ngài.
Trác Xiển Ninh cuối cùng cũng mở cửa bước ra thông tri, đúng thật không uổng công y đợi từ nãy tới giờ. Cười một cách niềm nở rồi khẽ nhún người, y từ từ bước theo chân công công vào bên trong điện, dẫn theo cả tên nô tài của mình vào chung. Trác Xiển Ninh vẫn như mọi ngày, chẳng thấy gì bất thường ngoại trừ buồn nôn. Mấy trò lấy lòng này với hắn mà nói thì thật sự rất nhàm chán.
Đến nơi, Tổng Quản Thái Giám thông tri một tiếng, đoạn đi lùi ra sau khi được cho lui. Một người không phải nhìn cảnh chướng mắt, tốt, một người không thiết thấy người không ưa, càng tốt. Trong nội điện, Quân Bất Ly vẫn quỳ xuống thi lễ như mọi lần vào yết kiến. Thật lòng một chút thì đứng lên ngồi xuống nãy giờ khiến cái lưng già này của y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-phong-bat-du/420279/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.