“Sao lại vắng lặng thế này? Ta nhớ trước đây tổ mẫu rất thích náo nhiệt mà.”
Sau khi tiến vào Thọ Tiên cung, Doanh Đông Quân phát hiện trong cung chỉ có rất ít cung nhân hầu hạ. Ngoài người canh giữ ở cửa cung, dọc đường đi hầu như không thấy bóng dáng ai, cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng nói chuyện nào.
Hoa ma ma hạ giọng giải thích: “Mấy năm nay, nương nương mắc chứng đau đầu, không chịu được tiếng ồn ào, nên đã cho lui hết những người không cần thiết, chỉ giữ lại vài người hầu hạ việc thường ngày.”
Khi đến chính điện, hai tên nội thị và hai cung nữ vội vàng bước ra, phối hợp nâng cả người lẫn ghế của Doanh Đông Quân lên bậc thềm. Sau khi hành lễ, họ lại lặng lẽ lui xuống mà không phát ra một tiếng động nào.
Doanh Đông Quân lướt mắt một vòng, nhận ra toàn là gương mặt xa lạ. Cũng đúng thôi, nàng đã rời xa nơi này mười năm, những người từng hầu hạ bên cạnh Thái hoàng thái hậu chắc hẳn đều đã được thả ra khỏi cung.
“Có phải Thừa Bình của ta đã trở về rồi không?”
Vừa bước vào nội điện, Doanh Đông Quân đã nghe thấy một giọng nói già nua vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy một bà lão tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy những nếp nhăn sâu hằn như những rãnh cắt, ngồi trên đệm, lúc này đang vươn tay về phía nàng với ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Thừa Bình! Mau lại đây để tổ mẫu nhìn con một chút nào!”
Mắt Doanh Đông Quân lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-quan-dien-bac-mi-nam/2864306/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.