Xe ngựa của Ngu Thuấn Thần vừa dừng trước cổng phủ, Giang Ngạn Thành đã cưỡi ngựa đuổi theo.
“Quân Nghiêu!”
Ngu Thuấn Thần nhảy xuống xe, nhướng mày nhìn người bạn đang hớt hải phóng ngựa đuổi tới: “Có chuyện gì gấp sao?”
Giang Ngạn Thành xuống ngựa, tiện tay ném dây cương cho lão bộc nhà họ Ngu vừa ra đón.
“Chẳng phải ngày thường huynh luôn thong dong nhàn nhã ư? Hôm nay sao lại đi vội thế, đến mức ta cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp!”
Ngu Thuấn Thần phất tay bảo xa phu đưa xe vào trong, còn mình ở lại trò chuyện: “Ta nói rồi, mẫu thân dặn ta về sớm để tiếp khách, nên ta đi đường tắt.”
“À, phải rồi!” Giang Ngạn Thành liếc nhìn xung quanh, thấy không có người lạ mới ghé sát lại, hạ giọng nói: “Ta suýt quên mất, phủ của huynh và phủ công chúa nằm trên cùng một con phố, chỉ cách nhau năm sáu nhà thôi. Vậy ra vào hằng ngày chẳng phải rất dễ đụng mặt sao? Mà lúc nãy huynh về có gặp nàng ta không?”
Vẻ mặt Ngu Thuấn Thần không thay đổi, thản nhiên đáp: “Huynh nghĩ nhiều rồi, đâu dễ trùng hợp như vậy.”
Giang Ngạn Thành thở phào nhẹ nhõm: “Không gặp là tốt! Ta nghe nói Thừa Bình công chúa giỏi bày trò lắm, ai biết được nàng ta có cho người cố tình chặn xe huynh giữa đường rồi kiếm cớ dây dưa không? Những chiêu trò kém cỏi như vậy, chậc chậc chậc, toàn là mánh khóe quen thuộc của đám vô lại khi bám lấy tiểu nương tử mà thôi!”
Ngu Thuấn Thần khẽ nâng mắt, lặng lẽ nhìn hắn.
Giang Ngạn Thành đột nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-quan-dien-bac-mi-nam/2864317/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.