Ngu Thuấn Thần không để ý đến lời trêu chọc của bằng hữu mà đi thẳng vào đại sảnh.
“Ồ! Bát lang về rồi!” Vị phụ nhân lớn tuổi vừa rồi còn đang trò chuyện rôm rả với Dung thị, thấy Ngu Thuấn Thần liền có chút rụt rè, nhấp nhổm trên ghế, không biết có nên đứng dậy hành lễ với vị quan lớn này hay không. Dung thị ở bên cạnh đã kịp thời ấn tay bà xuống.
“Mẫu thân.” Ngu Thuấn Thần hành lễ với Dung thị, sau đó quay sang hành lễ với vị phụ nhân kia, “Tam di bà.”
Vị phụ nhân lập tức cười tươi đến mức híp cả mắt, cả người cũng thả lỏng hơn, “Ôi chao, Bát lang còn nhớ ta à!”
Ngu Thuấn Thần ôn hòa mỉm cười, “Đương nhiên là nhớ rồi.”
Dung thị nhàn nhạt nói: “Năm xưa nhờ có nhà Tam di bà giúp đỡ, mẫu tử ta mới có thể an cư lạc nghiệp ở thôn Ngu gia. Đại ân tình như vậy, nếu nó quên được bà, thì ta cũng không cần nhận đứa con bất hiếu này nữa.”
Dung thị chưa đến năm mươi, nhưng tóc đã điểm bạc, giữa chân mày và khóe miệng đều có nếp nhăn sâu do quanh năm giữ vẻ nghiêm nghị. Bà ăn mặc giản dị, trên đầu chỉ có một cây trâm bạc, ngoài ra không đeo bất kỳ món trang sức nào, càng làm cho bà trông như một lão phụ nhân khó gần.
Giang Ngạn Thành đi phía sau Ngu Thuấn Thần, lập tức cười tươi rói chào hỏi: “Ngu bá mẫu, Tam di bà! Hôm nay lại đến quấy rầy rồi ạ!”
Cũng may Giang Ngạn Thành là người vô tư, thoải mái, lúc nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-quan-dien-bac-mi-nam/2864318/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.