Chốc lát sau, cuồng phong nổi lên, mây đen cuồn cuộn kéo đến, sấm nổ đì đùng.
Ban đầu là mưa lớn, rồi lập tức hóa thành trận mưa đá đập vào người đau điếng.
Bọn nha sai vội vã lùa hết nô tài vào ngục, còn bọn ta được dời sang nơi kín gió tránh mưa.
Sư gia lau nước mưa trên mặt, quay đầu bảo nam nhân nọ:
“Lão Anh, mang cả đi đi. Triều đình có ghi ‘Thanh Vũ Lục’,
nhưng hai đứa này, đúng là ‘Tiên Vũ Lục’ (báo trước mưa).”
Từ đó về sau, Anh thúc thường hay cười mắng:
“A Miên là một tiểu nha đầu giảo hoạt,
những lời nó khen ngươi… nửa chữ cũng không thật!”
03
Ta và A Miên theo chân Anh thúc về thương hành của hắn, hai huynh muội vẫn ngồi nép nơi góc tường. Ta đã sớm trở nên tê dại, chẳng dám nghĩ đến cảnh ngộ của phụ mẫu lúc này ra sao, chỉ ôm chặt lấy muội muội, âm thầm hạ quyết tâm: bất luận thế nào, cũng phải liều mạng bảo vệ nàng cho đến cùng.
Trời cuối cùng cũng hửng sáng đôi chút. Một thiếu nữ bước vào. Nàng vận y phục của gia nhân Ngô phủ, vừa nhìn ta đã nhận ra — nàng là nha đầu chăm sóc vườn hoa trong phủ. Tầm mười ba mười bốn tuổi, thân hình cao lớn hơn hẳn các tiểu nha đầu cùng lứa.
Khác hẳn với những kẻ mặt mũi đen sạm vì sương gió, nàng lại có làn da trắng trẻo, đôi mắt to, sống mũi cao, nhìn vào đã biết là nha hoàn được mua từ nơi khác về.
Nhưng khiến ta nhớ nàng không phải do dung mạo hay vóc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-vu-hoa-xuan-han-luu-thien-thanh/2885873/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.