Tưởng Sương đã xách đồ đứng lên: “Bao gạo này nặng lắm đó bà, mà cũng chỉ có mấy bước chân thôi, con đi nhanh lắm.”
“Để em đi cho, chị.” Trần Dương nói, nhưng trong tay vẫn còn cầm que kem chưa ăn xong.
“Không sao, em trông quầy giúp chị.”
Nhà bà nội Phó cách tiệm tạp hóa một đoạn, đi bộ chỉ mất chừng mười phút.
Dưới ánh nắng gay gắt, Tưởng Sương đi theo bước chân bà nội Phó, dọc đường nghe bà kể chuyện sinh hoạt thường ngày. Bỗng cô chợt nhớ đến bà nội mình, bà sống ở nhà bác cả, mấy năm trước đã ra đi vào nửa đêm nọ. Đó cũng là một bà lão hay càm ràm nhưng tốt bụng.
Cô muốn trò chuyện với bà nội Phó nhiều hơn một chút, như thể bà nội cô vẫn còn đây.
“A Dã về là cứ bận bịu không ngơi tay, sửa cái này, sửa cái kia, chẳng lúc nào ngơi tay.”
Tưởng Sương mỉm cười: “Anh ấy chỉ muốn bà sống thoải mái hơn thôi ạ.”
“Bà già rồi, quen hết rồi. Lần này nó đang làm gì đó trong nhà tắm, bảo là không cần đun nước, chỉ cần mở vòi là có nước ngay, đứng tắm cũng được.” Bà nội Phó cười, “Nhiều trò ghê.”
“Nếu nhà cháu có gì hỏng hóc, cứ mang qua đây để nó sửa giúp. Nó giỏi mấy cái này lắm.”
“Dạ.”
…
Sắp đến nơi, bà nội Phó mời Tưởng Sương vào uống nước.
Nhà họ Phó là một căn nhà gỗ cũ, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Một góc sân chất đầy những tấm ván gỗ cũ có lẽ được dỡ từ đâu đó về, cải tạo lại chút là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-on-kim-vu/2718568/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.