🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Học phí được gom đủ sau khi mợ trở về.  

Sắc mặt mợ không tốt lắm. Vay được số tiền này không dễ dàng gì, không tránh khỏi những lời chế giễu, mặt nóng dán mông lạnh, nhưng đâu còn cách nào khác ngoài giả vờ tươi cười chứ.

“Để tôi nói xem, hai vợ chồng nhà chị cũng khá giả đấy chứ, còn có tiền nuôi con gái người khác, thế mà lại phải tìm tôi vay tiền?”  

Mợ tái mặt, nói: “Đó không phải là không còn cách nào khác sao? Bố mẹ con bé đều mất rồi, người có thể trông cậy vào cũng chỉ còn cậu nó thôi.”  

“Anh chị làm việc tốt, tiền thì để chúng tôi bỏ ra, tính toán cũng hay quá nhỉ?”  

“Chúng tôi sẽ trả, có tiền sẽ trả ngay cho chị mà.”  

“Trả, trả, trả, thế tiền chị vay của bố tôi bao lâu rồi, chị đã trả chưa?”  

“…”  

Ở nhà mẹ đẻ, mợ luôn phải khom lưng uốn gối, nhẫn nhịn vài ngày, cuối cùng anh trai mợ cũng không chịu nổi nữa mới lén đưa tiền cho mợ mượn.  

Trên đường về, mợ đã khóc một trận.  

Cậu hiểu nỗi khổ của mợ, tìm mọi cách dỗ dành cho mợ vui vẻ. Tưởng Sương chỉ biết tranh làm hết việc nhà, ngay cả Trần Dương cũng hiểu chuyện hơn hẳn ngày thường, thề rằng nhất định sẽ đỗ đại học. Mợ hiếm hoi lắm mới nở được một nụ cười, vỗ vào lưng cậu một cái, nói cậu chỉ được cái ba hoa.

Vài ngày sau chính thức khai giảng.  

Trường học ở trên huyện, cách nhà họ hơn hai mươi cây số. Học sinh như bọn họ đều ở ký túc xá, cuối tuần được nghỉ mới ra bến xe bắt xe về nhà.  

Cậu mượn được một chiếc xe khách, chở Tưởng Sương và Trần Dương đi làm thủ tục nhập học. Vừa vác chăn vào ký túc xá xong cậu đã vội vã đi nhập hàng. 

Ký túc xá tám người một phòng, giường tầng, cô ngủ giường dưới. Lúc đang trải chăn, vài bạn cùng phòng cũng bước vào chào hỏi nhau một tiếng. Khi cô dọn dẹp xong xuôi trời đã sang chiều.

Sáu giờ tối, tiết học đầu tiên bắt đầu.  

Tưởng Sương học lớp 11A5, Trần Dương ở lớp 3, đều là lớp khối tự nhiên. Ngày đầu tiên hầu như không học gì, thầy chủ nhiệm Hồ Minh gọi mấy nam sinh trong lớp đi lấy sách. Những chồng sách mới xếp đầy trên bục giảng, còn thơm mùi mực in. Thầy Hồ bảo lớp trưởng điểm danh, đọc đến tên ai thì người đó lên nhận sách. Còn thầy thì cầm bình nước đứng bên cạnh, trêu chọc rằng một kỳ nghỉ hè không gặp mà ai cũng không đen đi cũng béo lên.  

“Tớ thảm hơn, vừa đen vừa béo.” Bạn cùng bàn Tô Nhuế than thở.  

Tô Nhuế là người trong huyện, gia cảnh khá giả, lại là con một nên luôn được bố mẹ chiều, ăn mặc không thua kém ai trong lớp. Nói vậy nhưng cô ấy không hề có tính tiểu thư, tính tình vui vẻ, hào sảng, quan hệ rất tốt với mọi người. Sau khi phân ban vào năm lớp 10, cô ấy và Tưởng Sương ngồi cùng bàn nửa năm, cũng trở thành bạn thân nhất, đi đâu cũng có nhau.  

Cũng nhờ quen Tô Nhuế, Tưởng Sương mới biết trẻ con thành phố lớn lên như thế nào. Họ không phải lo cái ăn cái mặc, nào là lớp năng khiếu, trại hè…, những từ này thậm chí cô còn chưa từng nghe qua.  

Tô Nhuế hào hứng kể về kỳ nghỉ hè đi biển với bố mẹ, nhặt được cả một hộp đầy vỏ sò, còn mua một chiếc vòng tay bạc làm quà cho cô. Tưởng Sương thấy nó quá quý giá nên không dám nhận. Tô Nhuế nhét vào tay cô, mặt nghiêm túc: “Cậu mà không lấy thì không coi tớ là bạn đấy. Hơn nữa, tớ cũng có một cái, đây là vòng đôi đó.”  

Tưởng Sương đành phải nhận, cảm ơn cô ấy, lúc nào cũng đeo chiếc vòng trên tay.

Tô Nhuế hài lòng, khoanh tay nhìn cô, đánh giá: “Sương Sương, cậu cao lên rồi phải không?”  

Tưởng Sương dậy thì muộn hơn các bạn nữ cùng tuổi. Phần lớn con gái lớp 7 đã có kinh nguyệt, cô thì gần hết lớp 8 mới bắt đầu, dáng người lại thấp nhỏ, gầy gò, đứng cạnh người khác trông cứ như em gái lớp dưới. Mãi đến khi lên cấp 3, cô mới thực sự phát triển. Đầu gối thường xuyên đau nhức, đường nét trên gương mặt cũng dần rõ ràng hơn. Giống như bông lúa trổ bông, cô cao vọt lên đến 1m65.  

“Cao hơn chút thôi.” Tưởng Sương đáp.  

“Không chỉ cao mà ngũ quan cũng dần ra dáng rồi. Sương Sương, lông mi cậu dài ghê, đẹp quá!”  

Bị cô ấy nhìn chằm chằm, Tưởng Sương không thoải mái, đẩy vai cô ấy về chỗ ngồi, thật lòng khen: “Cậu là đẹp nhất, không ai bằng cậu đâu.”  

“Nhưng mà tớ đen thế này, nhất định mùa đông này tớ phải dưỡng trắng lại mới được!” Tô Nhuế chống cằm than thở tâm tư đầy những muộn phiền của thiếu nữ.  

Lớp 11 bài vở cũng nặng hơn, đặc biệt là môn Vật lý, Tưởng Sương càng phải học chăm chỉ. Đến cuối tuần trường cho nghỉ, Tô Nhuế kéo cô đi dạo phố, ăn vặt. Cô chỉ đi theo chứ không mua gì, cuối cùng ăn một bát mì, sau đó Tô Nhuế tiễn cô ra bến xe.  

Gọi là bến xe, thực ra chỉ là một điểm đón khách cố định. Xe về làng không có nhiều chuyến, giờ khởi hành cũng cố định, thường trễ chứ không đến sớm bao giờ.

“Sương Sương, có trai đẹp!”  

Tô Nhuế huých khuỷu tay cô, ra hiệu nhìn về phía trước.  

Đối diện có mấy tiệm sửa xe, cách một con đường. Tưởng Sương nhìn theo, là Phó Dã.  

Cậu vừa chui từ dưới gầm xe ra, trên người mặc áo ba lỗ xám, quần bảo hộ lao động, quần áo dính đầy dầu mỡ, đôi găng tay đã đen đến mức không nhìn rõ màu sắc ban đầu. Phó Dã tiện tay vứt cái cờ lê lên bàn, sau đó tháo găng tay, lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa, ngồi xổm ngay chỗ cửa mà hút. Má cậu hõm xuống, rít một hơi sâu rồi thở ra thật mạnh, làn khói che khuất đi đôi mắt híp lại đầy bực dọc.  

Điếu thuốc chưa hút hết đã có người vỗ vai cậu. Phó Dã dụi thuốc xuống đất, đi thẳng đến chỗ khác, xỏ găng tay vào lại.  

Trong tiệm còn mấy thanh niên trẻ, trông như học nghề.  

Tưởng Sương sững người.  

Tô Nhuế vẫn tiếp tục: “Nhìn trông cỡ tuổi bọn mình nhỉ? Đẹp trai thật đấy, không biết học trường nào nhỉ? Có khi là trường nghề, bọn đó học hành không giỏi mấy, nhưng mà đẹp trai thế này thì học kém cũng chẳng sao.”  

Tưởng Sương cúi đầu, nhịn cười.  

Từ đó, mỗi cuối tuần về nhà cô đều thấy Phó Dã. Khuôn mặt cậu lấm lem dầu mỡ, chỉ còn đôi mắt đen láy, như chú chó hoang hoang dã và hung dữ. Có lần Tô Nhuế còn nói đã đến tận tiệm sửa xe ngắm Phó Dã, tim đập thình thịch.  

Nhưng cuối cùng cô ấy chỉ chép miệng: “Đẹp thì đẹp thật, tiếc là bị điếc.”

Khuyết tật đã làm lu mờ đi ưu lợi thế về ngoại hình, cậu học việc nhỏ ở tiệm sửa xe cũng không còn khiến cô ấy cảm thấy hứng thú nữa.

Cuốn sách trước mặt Tưởng Sương vẫn chưa lật sang trang mới, không biết cô đang nghĩ gì.

Lần cô thực sự tiếp xúc với Phó Dã là vào một cuối tuần, cũng là khi trường được nghỉ.

Hôm đó là sinh nhật của mợ, dưới sự dặn dò của cậu, Trần Dương và Tưởng Sương đã đặt bánh sinh nhật từ trước. Sau khi lấy bánh từ tiệm, họ lên xe buýt. Chiếc xe dần dần chật kín người, những câu chuyện đời thường rộn ràng, náo nhiệt. Khi xe sắp khởi hành, Phó Dã bước lên xe.

Trần Dương nhìn thấy Phó Dã trước, cậu lập tức bật dậy, vẫy tay đầy phấn khích gọi: “Anh Phó Dã!” Khi đối phương nhìn qua, cậu vừa bẽn lẽn vừa vụng về dùng ngôn ngữ ký hiệu.

Ánh mắt Phó Dã quét qua vừa thờ ơ vừa lạnh lùng. Ánh mắt đấy đồng thời cũng lướt qua Tưởng Sương, cô đang ôm hộp bánh, lặng lẽ tránh đi ánh nhìn ấy.

Trần Dương hoàn toàn không để ý đến sự thờ ơ đó, cậu bám lấy thành ghế đằng trước, cả người dướn lên, gần như sắp chạm vào áo Phó Dã, sau đó ngẩng đầu cười ngốc nghếch, cố gắng vụng về ra dấu: “Anh Phó Dã, anh ngồi chỗ em này!”

Những ánh nhìn trong xe như vô tình đảo qua chỗ họ. Tưởng Sương hạ mí mắt, kéo nhẹ góc áo Trần Dương. Có lẽ do lực kéo của cô quá nhỏ, Trần Dương hoàn toàn không để ý, vẫn tiếp tục nhiệt tình mời chào.

Nhưng Phó Dã đã nhìn thấy.

Cậu thờ ơ nâng mí mắt, hốc mắt sâu hõm vào đầy vẻ thiếu ngủ. Phó Dã đi xuyên qua hàng người trong xe, bước đến chỗ họ. Trần Dương thấy vậy liền nhanh nhẹn nhường chỗ.

Bóng tối lướt qua, Phó Dã ngồi xuống ngay bên cạnh. Tưởng Sương giật mình, cơ thể lập tức căng cứng theo bản năng. Cô ngửi thấy mùi dầu máy, kim loại, hòa cùng với mùi xà phòng giặt tẩy trên người cậu. Khi Phó Dã ngả lưng vào ghế, khuỷu tay vô tình chạm vào áo cô. Cô ngồi thẳng lưng, không nhúc nhích chút nào.

Trần Dương tựa vào thành ghế phía trước, ánh mắt rực sáng như một chú chó lớn tìm được bầy đàn. Cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng vốn từ ký hiệu ít ỏi không đủ để diễn đạt nên đành vừa ra dấu vừa nói thêm để bổ sung.

Phó Dã đáp lại rất hờ hững.

Xe buýt ra khỏi thị trấn, bắt đầu đi vào đoạn đường núi quanh co nên không được êm, người trong xe lắc lư qua trái rồi lại qua phải. Tưởng Sương cố hết sức giữ chặt hộp bánh nhưng vẫn không tránh khỏi va vào Phó Dã. Cô va đầu vào cánh tay rắn chắc của cậu, mùi hương trên người cậu xộc thẳng vào mũi, mang theo hơi thở nóng bỏng. Khi cô hoảng hốt định ngồi thẳng lại, chiếc xe lại rẽ cua khiến cô tiếp tục va vào cậu lần nữa.

Phó Dã vẫn không nhúc nhích, thậm chí không cả liếc nhìn cô, như thể hoàn toàn không để tâm.

Va chạm quá nhiều lần, Tưởng Sương cũng dần chấp nhận số phận.

Cuối cùng xe cũng đến trạm.

Người trên xe lần lượt xuống. Trần Dương vẫy tay tạm biệt Phó Dã rất nhiệt tình, Phó Dã khẽ gật đầu, sải bước rời đi.

Khi bóng Phó Dã khuất dần, Trần Dương mới thu tay về, nói: “Em còn tưởng anh Phó Dã quên em rồi cơ.” Cậu nói với vẻ hài lòng, như một fan hâm mộ nhìn thấy thần tượng, mặc dù Tưởng Sương không hiểu cho lắm.

“Chị, chị thấy anh Phó Dã thế nào? Em có nói với chị rồi mà, anh ấy không tệ như mẹ em nói đâu.” Trên đường về, Trần Dương đuổi theo hỏi.

Tưởng Sương chỉ ậm ừ không rõ.

Trần Dương nói: “Vừa rồi chị va vào tay anh ấy đến xanh cả lên, mà anh ấy cũng không nói gì.”

“…”

Không nói thì thôi, nhắc đến là Tưởng Sương bực mình, giơ chân định đá cậu: “Em còn nói nữa, ai bảo em cứ nhất quyết nhường chỗ, chị còn phải giữ cái bánh!”

Trần Dương cười trêu chọc, la lên: “Bánh! Bánh!”

Tưởng Sương chỉ liếc cậu một cái.

Mợ nhìn thấy bánh, miệng thì trách móc phí tiền, nhưng không giấu được sự vui vẻ trên mặt. Tưởng Sương giúp cậu làm một bàn đầy thức ăn, mợ cũng đóng cửa sớm, thậm chí còn uống chút rượu với cậu. Bầu không khí rất tốt, cậu giơ ly lên nói lời xin lỗi mợ, nói rằng bao năm qua cậu đã không cho mợ được sống một cuộc sống tốt đẹp. Mợ lau nước mắt, nói cậu biết vậy là được rồi.

“Sến ch mất, con đề nghị ăn bánh kem ngay!” Trần Dương trêu đùa.

Cậu cười mắng: “Thằng nhóc này!”

Sau khi ăn bánh, trong lúc xem TV, cậu vô tình nhắc đến chuyện Phó Dã hiện đang học việc ở một tiệm sửa xe, còn nói Phó Dã rất thông minh, học được rất nhanh, sau này có lẽ sẽ đi đúng đường. Nhưng mợ thì không nghĩ vậy, bà đã thấy quá nhiều thanh niên không học hành tử tế, cuối cùng chỉ có thể làm vài công việc chân tay. Bà nói thằng đó thích đánh nhau, sau này ra sao còn chưa biết được.

Trần Dương muốn phản bác, nhưng chưa kịp nói thì đã bị cậu lườm một cái, lập tức im bặt.

Mợ nhắc đến Phó Dã cũng chỉ để nhắc nhở Trần Dương, con trai ở tuổi này chưa trưởng thành, dễ bốc đồng, đừng vì cái gọi là nghĩa khí huynh đệ mà hủy hoại cả cuộc đời.

Rõ ràng Trần Dương không phục nhưng vẫn nhịn không lên tiếng.

Trong tình huống này Tưởng Sương sẽ không nhiều lời.

Cô chỉ cảm thấy nặng nề. Họ sinh ra giữa núi rừng, nếu không học hành, không bước ra ngoài, thì tương lai chỉ là một con đường cụt.

Lần tiếp theo gặp lại là vì lời nhờ vả của bà nội Phó. Bà nhờ cô mang cho Phó Dã ít quần áo, nói trời sắp chuyển lạnh mà cậu không mang theo cái áo dày nào, bà sợ Phó Dã bị cảm lạnh. Bà còn dúi vào tay Tưởng Sương một bọc tiền được gói trong chiếc khăn tay, đôi mắt bà ươn ướt, nói:  

“A Dã tính tình cứng cỏi, ra ngoài có bị đánh hay bị mắng cũng chẳng bao giờ nói. Nó đi học việc, lại không nghe được, cũng chẳng nói được, chẳng biết có bị người ta ghét bỏ không nữa…”  

Tưởng Sương nhìn bà nội Phó, dù có muốn từ chối cũng không thể nói thành lời.  

Cô đã suy nghĩ rất lâu về cách đưa đồ cho Phó Dã, nghĩ đến đau cả đầu. Trần Dương đã có hẹn với bạn từ sáng sớm, hiện đã vào thành phố rồi. Cô nhìn chằm chằm vào bọc quần áo, cuối cùng nghiến răng, xách lên rồi chen vào chuyến xe buýt chật ních người. Dù có bị nói là lo chuyện bao đồng thì cô cũng mặc kệ. Ở thôn này ai mà chẳng giúp đỡ lẫn nhau chứ?  

Mang theo sự thấp thỏm, Tưởng Sương đi đến tiệm sửa xe đó. Cô không thấy Phó Dã, trong tiệm chỉ có mấy người học việc cũng trạc tuổi cậu ấy đang bận rộn. Một người trong số họ hỏi cô có chuyện gì.  

“Tôi tìm Phó Dã, cậu ấy có ở đây không?” Cô lúng túng ôm chặt bọc đồ.  

“Phó Dã?” Người kia nheo mắt cười, quăng chiếc cờ lê trong tay rồi hỏi: “Cậu ấy là gì của cô?”  

“Tôi chỉ mang đồ đến cho cậu ấy.”  

“Đồ gì?”  

Tưởng Sương siết chặt bọc đồ hơn, chỉ cười ngại ngùng mà không trả lời.  

“Chờ chút, tôi đi gọi cậu ấy.” Người kia cười toe toét rồi đi vào trong. Chẳng mấy chốc, anh ta đi ra cùng với một người nữa, khoác vai Phó Dã, chỉ vào Tưởng Sương.  

Phó Dã nhìn thấy cô thì nhíu mày, vẻ mặt có phần khó chịu. Còn Tưởng Sương thì căng thẳng mím môi, chậm rãi bước đến, trong lòng hối hận vì đã nhận lời giúp chuyện này.  

Phó Dã đã đi đến, trên người mặc bộ đồ liền thân dính đầy dầu mỡ của thợ sửa xe. Còn cậu trai đi cùng thì chống một chân lên hộp dụng cụ, nửa ngồi nửa đứng, có vẻ rất hứng thú quan sát hai người họ.  

Tưởng Sương đưa bọc quần áo cho Phó Dã, kèm theo một mảnh giấy cô đã viết sẵn.  

“Bà nội cậu nhờ tôi mang áo ấm cho cậu. Bà bảo trời lạnh rồi, đừng để bị ốm.” Cô mong Phó Dã hiểu rằng không phải cô tự ý đến đây.  

Phó Dã nhận lấy tờ giấy, quét mắt qua một cái sau đó mở bọc đồ ra xem, đều là quần áo của cậu.  

Cậu trai bên cạnh vươn cổ nhìn, có vẻ hứng thú với tờ giấy. Hắn nghiêng đầu hỏi: “Cô là bạn gái của Phó Dã à? Thế thì tôi phải mách lẻo rồi. Cậu ấy trông đẹp trai thế này, có không ít cô gái lén lút đến ngắm đó.”  

Tưởng Sương vội vàng xua tay giải thích rằng không phải.  

“Vậy hai người là gì của nhau? Em gái cậu ấy à? Cô tên gì? Nhìn như còn là học sinh, học ở trường nào? Nhất Trung* à?”

*Nhất Trung: chắc hẳn mọi người nghe cụm này rồi mà không hiểu lắm. Theo như Meo tra được thì Nhất Trung, Nhị Trung, Tam Trung… Đó không phải là cấp bậc lớp, mà là tên trường. Nhất Trung=Truờng Trung học (THPT) số 1, tương tự nhị, tam, thất là Trường Trung học (THPT) số2, 3, 7.. Giống như hay gặp A đại, B đại, Quân đại.. nghĩa là Đại học A, Đại học B, Đại học quân sự..  

Vừa nói người kia vừa đứng dậy, định tiến lại gần. Nhưng chưa kịp bước, một bọc quần áo đã bay qua, đập thẳng vào người anh ta.  

Anh ta ôm lấy, khó hiểu nhìn Phó Dã – người vừa ném cho anh ta – nhưng Phó Dã chẳng buồn liếc nhìn anh ta một cái, chỉ túm lấy tay Tưởng Sương kéo ra khỏi tiệm sửa xe.  

Cánh tay Tưởng Sương bị nắm chặt đến phát đau, cô giật tay ra khỏi tay cậu.  

Phó Dã nhìn cô chằm chằm.  

Cô xoa xoa cánh tay bị siết đau, không phải giận mà là ngơ ngác. Cô không hiểu sao mình lại bị đối xử thô lỗ như vậy.  

Nghĩ đến việc bà nội Phó còn đưa cô tiền, cô lấy từ túi ra, trực tiếp nhét vào tay Phó Dã, hành động có chút gay gắt.  

Một góc khăn tay rủ xuống, lộ ra số tiền cũ kỹ được gấp ngay ngắn bên trong.  

Phó Dã tùy tiện nhét vào túi, rồi lại lấy tiền ra, rút hai tờ mười tệ đưa cho cô.  

Cô không nhận mà mở to mắt nhìn cậu, trong mắt ánh lên cảm giác bị xúc phạm.  

“Tôi không cần.”  

Giọng điệu cô cứng rắn, nhất quyết không chịu lấy tiền.  

Phó Dã không ép, tiện tay nhét lại vào túi, rồi làm một động tác bằng tay.  

Lần này Tưởng Sương hiểu. Cậu ấy đang hỏi cô ăn gì chưa.  

Cô mờ mịt nhìn cậu, lắc đầu.  

Phó Dã giơ tay chỉ về phía trước. Tưởng Sương quay đầu, cách đó không xa là một quán mì.  

Mọi chuyện diễn ra thật kỳ lạ. Phó Dã bước chân đi trước, cô ngập ngừng vài giây rồi cũng lặng lẽ theo sau.  

Cô đi phía sau nhìn bóng lưng cậu. Hình như cậu ấy lại cao hơn chút, phía sau bẩn chẳng kém gì phía trước, nhưng dáng đi vẫn rất vững vàng, lười nhác mà tùy ý, có vẻ cũng chẳng hề để t@m đến mấy vết bẩn đó.

Phó Dã vào quán trước, kéo ghế ra ngồi xuống.  

Cậu gọi một bát mì bò. Tưởng Sương nhìn tấm thực đơn nhựa bị quăn góc, chọn phần mì chay rẻ nhất.  

Hai người lặng lẽ ngồi đối diện nhau, như những người xa lạ chung bàn.  

Mì được dọn lên. Phó Dã tách đũa dùng một lần, không để ý đến hơi nóng đang bốc lên, bắt đầu vùi đầu ăn ngấu nghiến. Tiếng húp mì xì xụp vang lên, tuy cậu ăn rất nhanh nhưng không hề bừa bộn.  

Tưởng Sương cầm đũa, cô mới ăn được một nửa mà Phó Dã đã xong. Cậu uống một ngụm canh rồi đẩy bát ra trước, rút khăn giấy lau miệng.  

Cô ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt cậu.  

Phó Dã làm động tác viết tay, sau đó đưa tay ra ý hỏi mượn giấy bút.  

Vẫn là cuốn nháp đó, cô dùng gì cũng luôn rất tiết kiệm. Trên mặt giấy nơi cậu từng nghuệch ngoạc viết hai chữ “huề nhau”, giờ xung quanh đã viết kín mít những công thức tính toán. Phó Dã lật sang trang trống, nghiêng người viết chữ.  

Trên tờ giấy phát ra tiếng sột soạt.  

Tưởng Sương vẫn tiếp tục, thỉnh thoảng không nhịn được mà hiếu kỳ liếc nhìn một cái. Cô ăn không phát ra âm thanh nào, giống như chú mèo nhỏ lặng lẽ rúc trong góc, cái miệng bé xinh lặng lẽ ăn.

Phó Dã viết xong rồi ném quyển giấy nháp qua.

Trên đó viết: Bà nội tôi nói với cô cái gì?

Tưởng Sương để đũa xuống, trả lời: Không có gì, bà nói anh không mang áo dày nên lo anh bị lạnh thôi.

Ngoài ra bà còn kể vài chuyện khi Phó Dã còn bé, nhưng đây không phải trọng điểm nên cô không nói.

Quyển giấy nháp đẩy qua đẩy lại giữa hai người giống như tờ giấy nhỏ cô vẫn hay truyền qua lại trong giờ học, chẳng qua đối phương lúc này từ Tô Nhuế thay bằng Phó Dã. Chữ Phó Dã viết càng lúc càng ẩu, không có chút kiên nhẫn nào. Nó khiến cho Tưởng Sương nghĩ, nếu có lần sau nữa nhất định cô sẽ từ chối bà nội Phó. Cứ như vậy Tưởng Sương đã ăn hết bát mì, lượng mì hơi nhiều, cô ăn xong thì có hơi no quá.

‘Lần sau đừng đến nữa’ Lần cuối cùng quyển nháp được đưa qua, trên đó là hàng chữ hằn đậm.

Tưởng Sương gật đầu, cất giấy bút vào cặp.  

Phó Dã đặt xuống tờ hai mươi tệ rồi đứng dậy bỏ đi, không cho cô cơ hội trả tiền.

Tưởng Sương lặng lẽ thu hồi ánh nhìn, khi cô quay đầu lại vừa hay đối diện với ánh mắt của bà chủ quán. Bà chủ quán cười niềm nở, có chút tò mò hỏi: “Thằng nhóc đó là anh em à?”

Cô không nói gì, chỉ cười nhẹ. Bởi lẽ cô không biết nên định nghĩa quan hệ của họ như thế nào nữa.

Bà chủ nói: “Anh em chịu khó lắm, ngày nào cũng đến sớm nhất, cũng về muộn nhất. Nhiều học viên như vậy nhưng thằng bé là người chăm chỉ nhất đó. Tiếc là… tai thằng bé bị làm sao đó đúng không?”

“Bị bệnh ạ.”

Ánh mắt bà chủ quán đầy vẻ đồng tình: “Thật đúng là không dễ dàng, đứa bé ngoan như vậy mà.”

Tưởng Sương đứng lên.

“Ăn xong rồi? Có vừa miệng không em?”

“Ngon lắm ạ, em cảm ơn ạ.”

“Đi thong thả nhé, lần sau ghé lại nha cô bé.”

Tưởng Sương đeo túi sách lên, đi về hướng trường học.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.