Học phí được gom đủ sau khi mợ trở về.
Sắc mặt mợ không tốt lắm. Vay được số tiền này không dễ dàng gì, không tránh khỏi những lời chế giễu, mặt nóng dán mông lạnh, nhưng đâu còn cách nào khác ngoài giả vờ tươi cười chứ.
“Để tôi nói xem, hai vợ chồng nhà chị cũng khá giả đấy chứ, còn có tiền nuôi con gái người khác, thế mà lại phải tìm tôi vay tiền?”
Mợ tái mặt, nói: “Đó không phải là không còn cách nào khác sao? Bố mẹ con bé đều mất rồi, người có thể trông cậy vào cũng chỉ còn cậu nó thôi.”
“Anh chị làm việc tốt, tiền thì để chúng tôi bỏ ra, tính toán cũng hay quá nhỉ?”
“Chúng tôi sẽ trả, có tiền sẽ trả ngay cho chị mà.”
“Trả, trả, trả, thế tiền chị vay của bố tôi bao lâu rồi, chị đã trả chưa?”
“…”
Ở nhà mẹ đẻ, mợ luôn phải khom lưng uốn gối, nhẫn nhịn vài ngày, cuối cùng anh trai mợ cũng không chịu nổi nữa mới lén đưa tiền cho mợ mượn.
Trên đường về, mợ đã khóc một trận.
Cậu hiểu nỗi khổ của mợ, tìm mọi cách dỗ dành cho mợ vui vẻ. Tưởng Sương chỉ biết tranh làm hết việc nhà, ngay cả Trần Dương cũng hiểu chuyện hơn hẳn ngày thường, thề rằng nhất định sẽ đỗ đại học. Mợ hiếm hoi lắm mới nở được một nụ cười, vỗ vào lưng cậu một cái, nói cậu chỉ được cái ba hoa.
Vài ngày sau chính thức khai giảng.
Trường học ở trên huyện, cách nhà họ hơn hai mươi cây số. Học sinh như bọn họ đều ở ký túc xá, cuối tuần được nghỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-on-kim-vu/2718569/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.