Đầu đông, mấy ngày trước có trận tuyết đầu mùa rơi xuống rất nhẹ, đỉnh núi được tuyết phủ trắng xóa, nhưng tuyết không đọng lại ở chân núi mà tan hết thành nước, vô cùng lạnh ẩm.
Dạo gần đây Tưởng Sương đã tìm Phó Dã vài lần, tình cờ bắt gặp cậu bị thầy mắng. Cậu chỉ đứng đó, im lặng, không có bất kỳ cử chỉ biện minh nào, ngay cả khi bàn tay người kia sắp chỉ vào mặt cậu, cậu vẫn chỉ ngẩng cao cổ, đôi mắt như đốm mực. Thậm chí ngay lúc này đây, cô cảm thấy thật may mắn vì cậu không nghe được, những lời nói đó quá tục tĩu, quá khó nghe.
Cô chỉ nghe thôi mà đã đỏ mặt hộ rồi. (Đỏ vì tức)
Tưởng Sương không tiến lại gần, chỉ đứng tại chỗ nhón chân qua lại, cho đến khi tiếng mắng chói tai bên kia dừng lại, cô mới hít một hơi khí lạnh rồi băng qua đường.
Như thường lệ, cô đưa cho Phó Dã những thứ bà nội Phó nhờ gửi, Phó Dã cũng giả vờ như không có chuyện gì, vẫn dẫn cô đi ăn mì như mọi khi.
Lần này, cậu đổi mì chay của Tưởng Sương thành mì thịt sợi.
"Không cần đâu, tôi còn ăn không hết bát mì chay nữa mà."
Cô vội xua tay, mỗi lần được cậu đãi ăn mì miễn phí thế này là cô đã cảm thấy khó chấp nhận lắm rồi. Cô đã tận mắt chứng kiến Phó Dã làm việc vất vả như thế nào ở tiệm sửa xe, hơn nữa học việc cũng không kiếm được bao nhiêu tiền cả.
Phó Dã xua tay, ý bảo bà chủ quán không cần quan tâm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-on-kim-vu/2718571/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.