Lưu ý: chưa beta
Mùa hè, trời sáng rất sớm.
Toàn thân Tưởng Sương chìm trong ánh bình minh, mái tóc vừa cắt trông như bị chó gặm, xù xì lởm chởm. Những sợi tóc ngắn dựng lên, như một con nhím nhút nhát. Dưới mái tóc ngắn là đôi mắt hạnh tròn xoe, đồng tử đen láy kiên quyết nhìn thẳng vào cậu.
Cô như thể một cậu bé 12, 13 đang ở độ tuổi nổi loạn, cái tôi cao quá mức, không nghe lời ai, muốn làm gì thì làm.
Phó Dã đã từng đánh không ít đứa trẻ như thế này, đánh một trận là chúng sẽ ngoan ngoãn hơn.
“Ai bảo cô bán tóc?” Phó Dã nhíu mày thật chặt, mái tóc ngắn óng ánh dưới ánh sáng chói chang của cô, khiến cậu khó chịu vô cùng.
“Tôi.”
“Tại sao?”
“Để tóc dài chuyển đồ không thuận tiện, với lại bán xong có tiền.” Từ lâu Tưởng Sương đã tính bán, nuôi đến giờ cũng chỉ là để bán được giá tốt hơn. Đối phương đưa ra mức giá hợp lí nên cô chẳng luyến tiếc gì ngồi xuống, để mặc đối phương xử trí.
Người kia cũng không khách sáo, nắm lấy một búi tóc đen nhánh của cô, một nhát kéo cắt xuống, sau đó sửa sang qua loa, là cô đã trở thành như thế này.
Người phản ứng mạnh nhất chính là mợ, đang ở độ tuổi yêu chuộng vẻ đẹp, một mái tóc dài đẹp đẽ bị cắt thành kiểu này chỉ vì hai trăm tệ, mợ vừa giận vừa khó chịu, nhưng lại không thể nói nên lời chê trách.
Tưởng Sương ôm lấy tay mợ, nói rằng mùa hè nóng nực, tóc quá dài gội đầu rất phiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-on-kim-vu/2718584/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.