🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lục Thanh Trần mím môi, không nói gì.

Dựa vào ánh sáng mờ ảo, tôi thản nhiên ngắm nhìn anh ấy.

Làn da trắng lạnh, xương quai xanh tinh xảo, cơ ngực rắn chắc...

Ừm, là màu hồng ngọt ngào.

Cơ bụng săn chắc, vòng eo thon gọn, đường nhân ngư quyến rũ kéo dài...

Tôi nhìn đến ngây người.

Không muốn làm người nữa.

Giọng tôi cao lên một tông, kéo dài giọng nũng nịu hỏi:

“Vậy chỗ nào của cục cưng tức giận hơn?”

Lục Thanh Trần chắc chắn chưa từng bị ai trêu chọc như thế này, trong chớp mắt mặt anh ta đỏ bừng.

Từ vành tai đến sau cổ đều đỏ một mảng lớn, nghiêm nghị trách mắng tôi:

“Cô Lâm, cô là bạn gái của Ninh Hạo, xin hãy tự trọng!”

Nếu không phải vừa thấy đống bình luận kia, có lẽ tôi thực sự đã bị vẻ lạnh lùng nghiêm khắc của anh ấy làm cho sợ hãi.

Tôi hai mắt sáng rực nhìn anh ấy, chẳng để tâm chút nào mà nói:

“Anh ta vừa mới làm vậy với cô gái khác, còn để mặc họ bắt nạt tôi, đã không còn là bạn trai tôi nữa rồi.”

Sắc mặt Lục Thanh Trần lạnh như băng.

“Dù vậy, tôi cũng không phải là người mà cô có thể tùy tiện đùa giỡn.”

“Nếu cô Lâm chỉ muốn dùng cách này để níu kéo tình cảm hay giải tỏa nỗi cô đơn, thì đi tìm người khác đi.”

Anh ấy quay người bước vào phòng tắm.

Rất nhanh, tiếng nước chảy vang lên.

Tôi cắn môi, tức đến nghiến răng.

Chậm rãi khoác lên chiếc áo sơ mi của anh ấy, cả người chìm trong hương đàn hương thanh nhã.

Cứ như thể đang được anh ấy ôm chặt vào lòng vậy.

Toàn thân đều là hương thơm của anh ấy...

Sóng nhiệt bị dồn nén bấy lâu lại lần nữa dâng trào.

Lan tỏa khắp người, không thể kiểm soát.

Không khí dường như trở nên nóng bức, ẩm ướt.

“Ưm…”

Tôi vô thức r3n rỉ, khó chịu ôm lấy gối.

Hương đàn hương dịu nhẹ dường như ngấm vào tận cơ thể.

Ôi... Thật sự không chịu nổi nữa rồi...

Có lẽ là do Lục Thanh Trần đã k1ch thích tôi.

Kỳ phát nhiệt của tôi, đến rồi.

Nhưng anh ấy vẫn cứ lạnh như băng thế này, phải làm sao đây?

Chẳng lẽ thật sự không có hứng thú với tôi?

Bình luận bỗng nhiên nổ tung:

[Tôi quào! Nam phụ đang làm gì thế? ? ? Sao bộ đồ bơi thắt nơ của nữ chính lại ở đây? ! ! ! Bộ đồ này tuy bị hỏng rồi, nhưng giờ anh ta định tháo cả nơ ra à? ? ?]

[Hóa ra bộ đồ bơi của nữ chính ở chỗ anh đấy à, tôi cứ tưởng nó bị mất tích rồi.]

[Vừa rồi ở trước mặt nữ chính còn giả bộ thanh cao thoát tục, nghiêm túc cứng nhắc như một tiên nhân khổ tu, thế mà sau lưng thì chơi chiêu như thế này à, anh trai Phật tử giỏi thật!]

[Nữ chính vừa rồi cũng quá giỏi trêu chọc, "chỗ nào tức giận hơn" làm tôi cười sái quai hàm, quá cao tay ha ha ha.]

[Nhưng anh trai Phật tử vẫn đang làm cao kìa, lỡ nữ chính nản chí thì sao? Nữ chính à, cô nhất định đừng bỏ cuộc với nam phụ nha, tôi còn đợi xem hai người đây, nam phụ Phật tử thật sự làm được mà, tôi đảm bảo!]

Tôi nheo mắt, li3m li3m môi.

Hừ, đồ đàn ông thối, giả vờ giỏi thật.

Không còn cách nào khác, bà đây chơi với anh lần cuối vậy.

Lục Thanh Trần tắm xong bước ra.

Tôi đã mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh ấy, còn cài cúc đến tận cổ.

Áo sơ mi của anh ấy rộng thùng thình, mặc trên người tôi lộ ra cả một mảng lớn bờ vai và cổ trắng như tuyết, hoàn toàn là dáng vẻ của "áo sơ mi bạn trai".

Màu trắng mỏng nhẹ, tôi lại không mặc nội y.

Đường cong uyển chuyển, mọi thứ thấp thoáng ẩn hiện.

Lục Thanh Trần lập tức quay mặt đi, không dám nhìn tôi.

Tôi tự nhiên bước xuống giường, đi đến cửa.

“Anh Lục, cảm ơn anh đã cho tôi tá túc, làm phiền anh rồi.”

Tôi đưa tay định mở cửa, nhưng Lục Thanh Trần lại rối loạn bước chân.

Anh ấy nhanh chóng đi đến sau lưng tôi, bực bội nói:

“Cô trông như thế này, còn muốn đi đâu?”

Tôi cười nhạt đầy thê lương.

“Anh Lục, anh nói đúng, tôi chính là loại phụ nữ cô đơn như anh nói.”

“Nếu anh không thích tôi chút nào, tôi cũng sẽ nghe lời anh, ngoan ngoãn đi tìm người khác, không bao giờ làm phiền anh nữa…”

“Rầm!”

Lục Thanh Trần bất ngờ đưa tay chống lên cửa, mạnh mẽ đóng sầm cánh cửa tôi vừa hé ra một chút.

Hơi thở của anh ấy gần trong gang tấc, thân hình cao lớn bao phủ lấy tôi, đổ xuống một vùng bóng tối.

Giọng anh ấy khàn đặc, từng chữ như được nghiến ra từ kẽ răng:

“Lâm Thiển, không được đi.”

“Không được tìm người khác.”

Tôi ấm ức nức nở:

“Anh Lục, anh không thể như vậy được.”

“Rõ ràng là anh không cần tôi, tại sao còn ngang ngược trói buộc tôi?”

Lục Thanh Trần im lặng.

Nhưng lồ|\|g ngực dán sát lưng tôi lại phập phồng kịch liệt.

Tôi không nhịn được mà khẽ cong môi, nhưng miệng vẫn nói:

“...Tôi thực sự rất khó chịu, tôi biết anh không cần tôi, nhưng chắc chắn sẽ có người khác cần tôi…”

“Anh Lục, xin hãy để tôi đi…”

“Không được!”

Đạo tâm của Lục Thanh Trần chao đảo, tôi chỉ đành tiếp tục bồi thêm một cú chí mạng.

(*) Đạo tâm: tâm chí tu đạo, sự kiên định trong con đường tu hành.

Một chiếc đuôi hồ ly lông đỏ rực bất ngờ trồi ra từ dưới áo sơ mi, quấn quanh chân Lục Thanh Trần.

Màu đỏ vừa lòe loẹt vừa chói mắt, vậy mà người đàn ông phía sau lại sững sờ đến mức gần như nín thở.

Tôi hoảng loạn kéo vạt áo xuống, ra sức che đuôi lại.

Nhưng cánh tay và áo sơ mi lại càng siết chặt lấy ngực.

Lớp vải mỏng manh, căn bản không che được gì...

Tôi bật khóc van xin:

“Anh Lục, đừng nhìn tôi hu hu…”

“Xin anh hãy để tôi đi, kéo dài thêm nữa, tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi hu hu…”

Đạo tâm của Lục Thanh Trần hoàn toàn vỡ vụn.

Gân xanh hằn lên cánh tay rắn chắc, anh ấy ôm lấy eo tôi, mạnh mẽ kéo tôi vào lòng.

Gục đầu vào hõm vai tôi, giọng nói rất nhẹ, rất đè nén:

“Không, buông!”

“Không được đi, không được tìm người khác!”

“Chỉ có thể tìm tôi, chỉ có thể là tôi…”

Đóa hoa cao ngạo trên đỉnh núi cuối cùng cũng rơi vào bụi trần.

Tôi phấn khích đến mức cả tai cũng lộ ra.

Cảm giác này k1ch thích quá đi mất!

Bình luận cũng sôi sục:

[Tôi lạy cái "Liêu Trai Chí Dị" này đấy, đây là tuyệt phẩm Phật tử thanh lãnh x nữ chính yêu hồ sao! Nếu bạn biết sản phẩm của tôi là gì, bạn cũng sẽ thấy tôi thật may mắn ~]

[? Vậy nên nữ chính thỏ trắng ngây thơ, thực chất lại là mị ma hồ ly đỏ? Chả trách, cái kiểu vừa thuần khiết vừa gợi cảm này, đúng là câu người ta thành cá vẩu mà, bị nắm thóp rồi!]

[Hic hic, lên cao tốc nhanh lên nào! Thành viên VIP cao quý như tôi sắp nổ lốp rồi! ! !]

Tôi cũng chờ không nổi nữa, đói đến phát điên.

Mềm nhũn ngã vào lòng Lục Thanh Trần, đảo khách thành chủ mà ôm lấy anh ấy.

Vừa định hôn anh ấy thì đã thấy đôi mắt anh ấy đỏ hoe, ánh nhìn tan vỡ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.