🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thị trấn suối nước nóng giống như những khu nghỉ dưỡng trên Trái đất, toàn bộ khu vực rộng lớn này đều là khu du lịch, có cửa hàng, có khách sạn, có nhà hàng, cũng có những gánh hàng rong trải bạt ngồi bán. Trên những tòa nhà cao thấp treo đủ loại biển hiệu hình tròn, hình vuông, hình tam giác và cả những biển hiệu không theo bất kỳ quy tắc nào, trông khá là nhộn nhịp.

Sau khi chạy vào cổng trấn, tốc độ của hướng dẫn viên xương khô đột ngột tăng lên, không giống như đang dẫn khách đến khách sạn mà giống như muốn bỏ rơi những vị khách này. Cô ta nhanh chóng lách qua đám đông, thân hình lúc lắc trái phải, nếu không phải vẫn giơ cao lá cờ nhỏ tượng trưng cho đoàn thì e rằng không có mấy người theo kịp.

Mạc Tiểu Nghiêu cũng tăng tốc, vừa chạy vừa nhìn chằm chằm vào lá cờ nhỏ, đường xá ở đây quá lộn xộn, cực kỳ cần ban quản lý trật tự đô thị quy hoạch lại, nếu không bám sát theo chắc chắn cô sẽ không tìm được khách sạn cần đến.

Nghĩ đến đây, Mạc Tiểu Nghiêu giơ điện thoại di động đang cầm trong tay lên ngang tầm mắt, dùng khóe mắt liếc nhìn thời gian trên màn hình: Còn hai phút rưỡi nữa là đến chín giờ.

Đúng lúc này, hướng dẫn viên xương khô phía trước chợt dừng bước trước một tòa nhà hai tầng, xoay người vẫy lá cờ nhỏ trong tay về phía đám người đang chạy đến.

"Mọi người làm ơn tăng tốc đi ạ, trước chín giờ phải vào đến khách sạn, sau thời gian quy định sẽ không còn phòng đâu."

Vào lúc tám giờ năm mươi tám phút bốn mươi bảy giây, Mạc Tiểu Nghiêu thành công chạy đến bên cạnh hướng dẫn viên xương khô, để cho chắc, cô lại chạy thêm vài bước vào trong sân, đảm bảo bản thân đã ở trong phạm vi khách sạn.

Theo sau cô là cô nàng mặt tròn, sau đó là nhóm người đầu tiên, nhóm này gần như không ai tụt lại, thời gian bước vào sân cũng không chênh lệch nhiều, chỉ khoảng hai đến ba giây.

Lúc này Mạc Tiểu Nghiêu mới cảm thấy hai chân ê ẩm, bắp chân cứng đơ, phổi nóng rực như bị thiêu đốt, nhịp tim nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô không dám dừng lại ngồi xuống ngay, cũng không dám đi xa, chỉ đành đi qua đi lại theo đường ziczac trong khoảng giữa cổng khách sạn và hướng dẫn viên xương khô để giãn cơ.

Vừa rồi thời gian chạy của Mạc Tiểu Nghiêu đến bốn phút, khoảng cách bao nhiêu chính cô cũng không rõ nhưng ước chừng cũng phải một ngàn rưỡi mét, nếu cô không được cường hóa thể lực thì nhất định sẽ không đến kịp. Vậy chẳng phải những người bình thường bị bỏ lại phía sau sẽ chết chắc sao?

Mạc Tiểu Nghiêu nheo mắt suy nghĩ, cảm thấy khó mà nói trước, đây là màn chơi thứ ba với cô nhưng lại là màn chơi đầu với người bình thường. Nói cách khác đây là màn chơi dành cho người mới của họ, về lý thuyết không nên có yêu cầu cứng nhắc về mặt thể lực như vậy, hẳn sẽ có cách giải quyết khác, vấn đề là họ có tìm ra được hay không mà thôi.

Không thể trông chờ vào lòng thương hại của hệ thống, vậy chỉ có thể trông chờ vào đầu óc hoặc vận may của bản thân.

Năm phút trôi qua, hướng dẫn viên xương khô kiểm tra lại nhân số, ban đầu đoàn của họ có tận ba mươi người, hiện chỉ còn mỗi hai mươi mốt. Cách đây không lâu mới vừa mất ba người vì cầm nhầm hành lý, giờ lại có thêm sáu người không chạy đến kịp.

Mạc Tiểu Nghiêu lắc đầu, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, song cũng không nghĩ nhiều, dù sao đâu liên quan gì đến cô. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài sân khách sạn vang lên tiếng động cơ ồn ào thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bao gồm cả hướng dẫn viên xương khô.

Một chiếc xe bốn bánh nhưng nhìn thế nào cũng không nhận ra nổi nó là thứ quái gì bất ngờ dừng lại trước cổng khách sạn, trên ghế lái là một bộ xương khô giống hệt hướng dẫn viên xương khô.

"Khách của cô này, đừng có chạy lung tung sang đoàn tôi, ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc lắm. Tôi trả khách về cho cô rồi đấy, quản lý cho tốt vào, đừng để chuyện này xảy ra nữa. Còn mấy người, mau xuống dưới đi, đừng làm chậm trễ công việc của tôi, lỡ bị trừ lương thì có bù nổi cho tôi không?"

Nghe anh ta nói vậy, mấy người đang bám víu trên chiếc xe kỳ quái kia vội vàng buông tay rơi bịch xuống đất. Mạc Tiểu Nghiêu đếm thầm, năm người, có lẽ là người của nhóm cuối cùng, không biết kẻ còn sót lại kia thế nào rồi.

Chắc là lành ít dữ nhiều quá.

Cô hướng dẫn viên du lịch xương khô chẳng vui vẻ gì trước sự "giúp đỡ" của người đồng nghiệp, ngọn lửa xanh lam lập lòe trong hốc mắt, giọng nói cũng lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: "Biết rồi! Biết rồi! Lo chuyện bao đồng quá đấy! Mấy người mau qua kia xếp hàng đi, đã bảo là phải bám sát rồi mà, sao chẳng có khái niệm thời gian gì cả vậy? Bắt bao nhiêu người phải chờ đợi thế này! Tốt nhất là đừng có lần sau, bằng không tôi sẽ bỏ mặc mấy người luôn đấy, nghe rõ chưa?"

Mấy người vừa trải qua tình huống ngàn cân treo sợi tóc nào dám cãi lại, vội vàng gật đầu lia lịa, miệng không ngừng lẩm bẩm "nghe rõ rồi, nghe rõ rồi", đồng thời chạy vội về phía cổng khách sạn hội hợp với những người khác.

Thấy cô hướng dẫn viên xương khô vẫn còn đôi co gì đó với tên tài xế, có người nhỏ giọng hỏi chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại được xe chở về, với rốt cuộc người cuối cùng đã gặp phải chuyện gì.

Việc này cũng chẳng có gì phải giấu giếm, một anh chàng mập mạp chỉ vào cậu thiếu niên bên cạnh, nhỏ giọng nói: "May mà có Triệu Thông, nếu không chúng tôi chết là cái chắc. Ban đầu chúng tôi vẫn có thể miễn cưỡng theo kịp tốc độ, ai ngờ cô ta vừa vào thị trấn suối nước nóng là tăng tốc, chẳng ai kịp phản ứng, muốn đuổi theo cũng không nổi, thế là bị rớt lại.

Lúc đó mọi người sốt ruột lắm, Triệu Thông bèn nghĩ ra cách này, bảo rằng cô hướng dẫn viên chỉ nói là phải đến khách sạn đúng giờ, chứ có nói rõ là khách sạn nào đâu, chi bằng cứ tìm đại một cái, dù sao cũng không kịp nữa, chẳng thà liều một phen xem sao.

Rồi chúng tôi thấy cách đó không xa có một khách sạn, cũng có một đoàn du lịch giống chúng ta đang ở trong đó, nhìn ai nấy cũng thở hổn hển. Mấy anh em bèn chạy tới giả vờ là người của đoàn đó, dù sao mặt mũi ai cũng lạ hoắc, biết đâu may mắn lừa được.

Ai ngờ hướng dẫn viên bên kia liếc mắt một cái là nhận ra ngay, lập tức đuổi chúng tôi sang một bên không cho đi, bảo là đợi sau chín giờ sẽ đưa chúng tôi về đoàn. Sau đó thì mọi người cũng thấy rồi đấy, đúng là hú hồn."

Gã mập nói xong, mọi người xung quanh đều tỏ vẻ "vậy cũng được luôn hả", vài người còn lộ vẻ tiếc nuối cho rằng bản thân đã ngu ngốc chạy theo một đoạn đường dài như vậy, chi bằng đi theo họ còn hơn, vừa nhàn nhã lại chẳng mất sức.

Mạc Tiểu Nghiêu nhìn lướt qua là biết ngay suy nghĩ của bọn họ, đừng có để lộ biểu cảm rõ mười mươi thế kia chứ. Song cô lại cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, nếu chỉ lo tiết kiệm sức thì chắc chắn phía sau sẽ có chuyện phiền toái.

"Vậy còn một người nữa đâu?" Cô gái mặt tròn bên cạnh Mạc Tiểu Nghiêu bỗng lên tiếng hỏi, đối tượng chính là cậu thiếu niên tên Triệu Thông: "Mọi người không đi cùng nhau à?"

Cậu thiếu niên nhún vai: "Cô ấy không tin tôi, nhất định đòi tự mình đi tìm mọi người, giờ tôi cũng không biết cô ấy thế nào rồi."

Không ai đưa đến, cũng không tự mình tìm đến đây, lại còn không tin phương pháp kia, hiện tại chỉ có một khả năng là đã toang.

Lúc này hai bộ xương khô bên kia cũng đã trao đổi xong, tài xế xương khô lái xe rời đi, cô hướng dẫn viên của đoàn Mạc Tiểu Nghiêu cũng đi tới. Lúc đi ngang qua năm người bị trả về, cô ta dừng lại liếc nhìn bọn họ như thể muốn ghi nhớ tên tuổi của từng người khiến năm người kia run lẩy bẩy, vẻ mặt căng thẳng.

May là cô hướng dẫn viên không làm gì thêm, cô ta đi qua con đường mà mọi người dạt sang hai bên, tiến về phía cổng khách sạn, sau đó đẩy cửa ra hiệu cho mọi người vào trong.

"Lát nữa tôi sẽ phân phòng, phổ biến những điều cần lưu ý, mong mọi người chú ý lắng nghe. Xong xuôi mọi người có thể tự do hoạt động, tận hưởng suối nước nóng, chín giờ sáng mai tập trung tại sảnh, tôi sẽ dẫn mọi người đi tham quan vườn bách thảo của thị trấn."

Không ai phản đối, không ai thắc mắc, tất cả mọi người đều im lặng đứng trong sảnh khách sạn, thậm chí không ai dám nhìn ngó xung quanh.

Cô hướng dẫn viên xương khô có vẻ rất hài lòng với tình huống này, cô ta đi đến quầy lễ tân nhận lấy một chuỗi vòng tay từ đồng loại đang mặc đồng phục nhân viên khách sạn.

"Tất cả đều là phòng đôi, sau khi nghe tôi đọc tên, mọi người hãy đến đây nhận vòng tay. Triệu Đại, Vương Nhị… Trương Tam, Lý Tứ…"

Cô hướng dẫn viên vừa đọc tên từng người vừa lần lượt phát vòng tay, đến hiện tại vẫn chưa có gì sai sót, xem ra những ai tìm được hành lý của mình đều biết phải xem xét nội dung bên trong vào lúc thích hợp, ít nhất là biết mình tên gì.

Đến khi nghe thấy cô hướng dẫn viên đọc đến "Phương Bối Bối", Mạc Tiểu Nghiêu nghiêm mặt bước tới, đi cùng cô là cô gái mặt tròn lúc nãy, ở đây cô nàng tên là "An Nguyệt Nguyệt", hai người đều là tên láy, lại ở chung một phòng, cũng coi như là có duyên.

Nhận vòng tay xong, Mạc Tiểu Nghiêu lui sang một bên, với cô mà nói, nỗi sợ trước màn chơi sắp tới thậm chí còn chẳng bằng cảm giác bồn chồn khi phải ở chung phòng với người lạ.

Hy vọng không phải là một người bạn cùng phòng phiền phức, tốt nhất là kiểu người ít nói. Sắc mặt Mạc Tiểu Nghiêu lạnh tanh, cô cúi đầu nghịch ngợm chiếc vòng tay, chờ cô hướng dẫn viên xương khô sắp xếp xong cho mấy nhóm cuối cùng. Cô không thể nào đi hỏi xem có thể bố trí cho mình một phòng riêng hay không, điều đó là không thực tế, dù có ở thời Trái đất chưa nổ tung thì cũng phải trả thêm tiền phòng mới có thể làm như vậy.

Giờ đang thành trong màn chơi, dù có thể đổi nhưng hãy thử đoán xem cái giá phải trả là gì đi? Nên thôi, bỏ đi.

Lúc này cô chợt nghe thấy tiếng bước chân loẹt xoẹt, quay đầu nhìn, cô gái mặt tròn An Nguyệt Nguyệt đã đi tới, đang nhìn cô với ánh mắt tò mò.

Theo thói quen của người bình thường, lúc này hơn nửa là sẽ bắt chuyện làm quen tìm hiểu lẫn nhau, xem có thể tạm thời lập đội hay không. Song Mạc Tiểu Nghiêu vẫn im lặng, cô chẳng có hứng thú hỏi han gì cả, muốn làm gì thì cứ làm, dù sao cũng chỉ một đêm, cùng lắm thì ra ngoài lang thang đến lúc ngủ. Đương nhiên nếu căn phòng an toàn tuyệt đối thì lại là chuyện khác.

Thế nhưng cô gái mặt tròn không vì sự lạnh nhạt của cô mà bỏ cuộc, cô nàng chớp mắt, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai: "… Hổ cái? Đoán xem, tối nay tôi sẽ nhốt cô ở đâu nhỉ?"

Vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Tiểu Nghiêu lập tức nứt toác.

Lừa người à!!!

Đây là Khương Yển???

Khương Yển biến thành con gái???

Không chỉ đổi dung mạo mà còn đổi luôn cả giới tính hả???

Cái màn chơi quỷ quái gì thế này!!!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.