Có lẽ là biểu cảm kinh ngạc của Mạc Tiểu Nghiêu quá rõ ràng, Khương Yển không cần đợi câu trả lời cũng biết mình không tìm nhầm người: "… Thôi được rồi, không cần trả lời nữa."
Giọng điệu chất chứa tang thương, nghe mà chua xót.
Mạc Tiểu Nghiêu vội vàng ngậm miệng lại, suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh hóa trang thành nữ hả, hay là…" Ánh mắt cô quét qua bộ vị nào đó trên người Khương Yển, mọi lời muốn nói đều ẩn chứa trong đó.
"… Đừng nghĩ nhiều, đóng giả thôi." Khương Yển đành phải khuất phục, định nói tiếp thì thấy cô hướng dẫn viên xương khô đã phát xong vòng tay, ra hiệu cho mọi người im lặng.
"Chắc hẳn mọi người đều đang rất nóng lòng muốn trải nghiệm suối nước nóng, nhưng trước khi bắt đầu, hãy cho tôi vài phút phổ biến một số điều cần lưu ý và thời gian tập trung vào ngày mai, sau đó mọi người có thể giải tán."
Lúc này cô hướng dẫn viên xương khô trông giống một hướng dẫn viên du lịch thực thụ, ngọn lửa nhỏ màu xanh trong hốc mắt cũng không còn đáng sợ như vừa nãy nữa.
"Vòng tay này là thẻ chứng minh của mọi người trong thị trấn, cho dù về phòng hay đi ăn cơm đều cần dùng đến nó, mong mọi người hãy bảo quản cẩn thận, nếu làm mất sẽ phải bồi thường. Hôm nay là thời gian tự do của mọi người, không dễ dàng gì mới đến được đây, nên hãy nhớ trải nghiệm dịch vụ suối nước nóng nhé. Nơi này chính là thị trấn suối nước nóng nổi tiếng nhất trên toàn mạng đấy.
Chín giờ sáng mai chúng ta sẽ tập trung tại đây, tôi sẽ dẫn mọi người đến vườn bách thảo tham quan, thưởng ngoạn những loài thực vật xinh đẹp. Cuối cùng, mong mọi người hãy làm một du khách văn minh lịch sự."
Sau đó, trong đầu Mạc Tiểu Nghiêu vang lên giọng nói máy móc của hệ thống.
"Công bố nhiệm vụ chính: Trải nghiệm phong tục tập quán, say sưa tận hưởng cảnh đẹp tại suối nước nóng. Hoàn thành chuyến du lịch suối nước nóng hai ngày một đêm với tư cách là một du khách đạt chuẩn."
Chưa kịp buông lời oán thán về cái nhiệm vụ chính này, cô hướng dẫn viên vừa dứt lời đã giơ cao lá cờ hướng dẫn vẫn cầm trên tay, ngọn lửa nhỏ trong hốc mắt trái lóe sáng như thể đang nháy mắt chào tạm biệt mọi người.
Ngay sau đó, cả người lẫn cờ lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Bầu không khí trong sảnh lúc đầu còn hơi cứng đờ, chợt có người thở phào nhẹ nhõm làm bầu không khí cũng trở nên thoải mái hơn.
Một cậu thiếu niên da ngăm đen, dáng người cân đối đứng dậy: "Xin tự giới thiệu, tôi tên là Trương Ban, là lớp trưởng lớp 12A2 trường X. Theo lời giới thiệu thì đây là chuyến du lịch ngoại khóa tốt nghiệp, vậy chắc hẳn chúng ta đều là bạn học, chi bằng mọi người cũng tự giới thiệu vài câu đi, ít nhất cũng phải biết mặt nhau chứ."
Những người tham gia màn chơi này đều không phải người mới, cho dù có là người mới thì cũng đã trải qua một quãng thời gian dài trên du thuyền, sẽ không có ai ngu ngốc nhảy ra nói mấy câu kiểu "Tại sao phải nghe lời cậu, cậu là cái thá gì" gì đó, nhưng trừ một số ít người ra thì không có ai hưởng ứng.
Trương Ban không hề tức giận, cũng không thúc giục, chỉ ôn tồn khuyên nhủ: "Đều là tên giả thôi mà, sợ gì chứ? Dung mạo của mọi người cũng thay đổi, trở về chẳng ai trả thù đâu. Đừng quên thân phận của chúng ta đều là bạn học, đều quen biết nhau cả, nếu lại xảy ra chuyện lấy nhầm hành lý như vừa nãy… Ví dụ như bảo mấy người tìm bạn học X, mà mấy người lại không biết là ai, vậy hậu quả sẽ rất khó lường đấy."
Lời này còn hiệu quả hơn so với mấy câu ban nãy, hiển nhiên cái chết của ba người lấy nhầm hành lý đã khắc sâu trong đầu mọi người, không ít người đã biến sắc, rõ ràng đang nhớ đến chuyện chẳng tốt đẹp gì.
"Làm sao chứng minh được anh là Trương Ban?" Triệu Thông đã cứu năm người bao gồm cả bản thân lên tiếng hỏi: "Hay là lúc giới thiệu mọi người đưa giấy tờ tùy thân ra cho nhau xem đi, tránh trường hợp có người cố tình che giấu."
Trương Ban vừa móc chứng minh thư trong túi ra vừa hỏi: "Chắc không có ai làm thế đâu, che giấu thì được lợi ích gì chứ?"
Triệu Thông cũng lấy chứng minh thư của mình ra, vừa đưa cho mọi người xem vừa nói: "Lợi ích nhiều lắm chứ, ví dụ như gặp phải nhiệm vụ đào thải, nếu không nói cho người khác biết tên thật của mình, vậy sẽ có người xui xẻo chọn nhầm mà bị loại, chẳng phải là dễ dàng tiêu diệt được một đối thủ tiềm năng hả? Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, mọi người xem qua một lượt đi, cũng tránh cho có kẻ lợi dụng sơ hở này để gây chia rẽ nội bộ."
Ý cậu ta là còn có những đoàn khác, ai biết được bên đó có nhiệm vụ liên quan đến họ hay không.
Đã nói đến nước này rồi, nếu vẫn từ chối e rằng kẻ đó sẽ bị coi là có ý đồ xấu. Vì vậy, dù có người không vui trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn lần lượt lấy chứng minh thư của mình ra, đưa mặt trước có ảnh và tên cho mọi người xem.
Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu cũng làm theo, họ không có ý định làm kẻ khác người, hơn nữa đề nghị này không tồi, nhìn thế nào cũng không thấy có vấn đề gì.
Sau khi giới thiệu một vòng, ít nhất mọi người cũng đã nhớ mặt nhau, sau đó là thời gian hoạt động tự do. Một số người dựa theo số phòng trên vòng tay, xách hành lý về phòng, một số khác thì túm tụm lại thăm dò lẫn nhau, muốn tìm ra người cùng tổ chức với mình.
Mạc Tiểu Nghiêu hơi lo lắng, đưa tay chọc cô nàng dễ thương bên cạnh: "Nguyệt Nguyệt, tên kia sẽ không ngốc nghếch gọi tên thật của chúng ta đấy chứ?"
Khương Yển nghe thấy tiếng "Nguyệt Nguyệt" mà sởn hết da gà, theo bản năng lùi ra xa Mạc Tiểu Nghiêu một chút: "Gọi tôi như vậy làm gì!!!"
Mạc Tiểu Nghiêu giơ ngón trỏ lên ra hiệu im lặng, sau đó ghé sát vào anh nhỏ giọng nói: "Tôi cứ cảm thấy tác dụng của thân phận giả không chỉ là che giấu tên họ và dung mạo thật của chúng ta, hẳn vẫn còn ẩn ý khác. Bằng không đổi mỗi tên và khuôn mặt là quá đủ rồi, đâu cần thiết lập cả bối cảnh."
Khương Yển trầm ngâm suy nghĩ.
Nói cũng có lý, song anh vẫn không thể nào chấp nhận việc mình bị gọi là "Nguyệt Nguyệt".
"Trừ những lúc cần thiết, đừng gọi tôi như vậy." Khương Yển nhượng bộ, trước việc vượt ải, chút xấu hổ này có là gì: "Cô có thể gọi thẳng là "này", "tên kia" hoặc là "bạn học An" cũng được."
"Được rồi, bạn học An." Mạc Tiểu Nghiêu liếc nhìn những người còn lại trong sảnh, giả vờ như đang quan sát cảnh vật, vừa ngâm nga giai điệu bài "Chúng ta cùng chèo thuyền nào" vừa đi một vòng quanh đám người.
Chẳng lâu sau, một cậu thiếu niên mập mạp bắt đầu đi theo sau lưng cô, vừa đi vừa nhìn xung quanh như thể đang tò mò lắm, mãi đến khi dừng bước trước mặt Khương Yển.
"Dù anh là ai, đừng nói tên thật." Khương Yển vội vàng lên tiếng trước khi cậu thiếu niên mũm mĩm kịp mở miệng, sau đó mới bắt đầu nói ám hiệu đặc biệt chỉ họ mới biết: "Nên ra tay thì sẽ ra tay?"
Cậu thiếu niên mũm mĩm đáp lại như một phản xạ có điều kiện: "Đừng hát nữa! Lệch tông quá trời luôn á!"
Khương Yển lạnh mặt.
Có thể xác nhận, đây chính là Nhạc Âm đáng đánh kia rồi.
Tìm được đồng đội, Nhạc Âm cũng yên tâm phần nào, tuy không hiểu vì sao không thể nói tên thật nhưng từ trước đến nay anh ta giỏi nhất là nghe lời.
Nhưng mà... Tại sao đại ca Khương Yển lại biến thành con gái thế này?
Có lẽ biểu cảm trên mặt Nhạc Âm quá méo mó, đến Mạc Tiểu Nghiêu cũng thấy chướng mắt, bèn xách ba lô đặt dưới đất lên sải bước về phía phòng nghỉ trên tầng, lúc đi ngang qua quầy lễ tân còn tiện tay cầm một cuốn quảng cáo của thị trấn suối nước nóng.
Trên vòng tay cô đang đeo ghi số 212, liên tưởng đến hai người đồng đội, Mạc Tiểu Nghiêu kiên định cho rằng mình là số 1, hai người họ đều là số 2.
Khương Yển và Nhạc Âm cũng biết dưới này không phải chỗ nói chuyện, mặc kệ trong lòng nghĩ gì, ngoài mặt vẫn âm thầm đi theo, trên tay mỗi người cũng cầm một cuốn quảng cáo, không cần biết có tác dụng hay không cứ cầm trước đã rồi tính.
Khách sạn này không tính là lớn, không thể so với những khách sạn năm sao cao cấp trên Trái đất, nhiều nhất chỉ là một khách sạn gia đình. Cách bày trí khá cổ kính, rường cột cũng được chạm trổ tinh xảo, khiến người ta có cảm giác như đang bước vào một quán trọ thời xa xưa vậy.
Tất cả phòng nghỉ của khách sạn đều nằm ở tầng hai, tầng một là một số khu vực công cộng, ví dụ như sảnh lớn, nhà hàng, phòng chơi bài, phòng karaoke, phòng tắm...
Còn về phần suối nước nóng hay gì đó, trong khách sạn không có, xem trên sách quảng cáo có thể thấy, tất cả suối nước nóng đều tập trung ở một chuỗi cửa hàng chuyên kinh doanh dịch vụ này trong thị trấn.
Chuỗi cửa hàng này có tổng cộng ba chi nhánh trên thị trấn, mỗi chi nhánh đều có điểm đặc sắc riêng. Mạc Tiểu Nghiêu đang nghĩ có cần ghé qua mỗi nơi một lần mới coi như hoàn thành nhiệm vụ "Trải nghiệm phong tục tập quán, say sưa tận hưởng cảnh đẹp suối nước nóng" hay không.
Phòng 212 cách đó không xa, sau khi dùng vòng tay quẹt thẻ mở cửa, Mạc Tiểu Nghiêu đi vào trước, vừa nhìn thấy hai chiếc giường đơn tách biệt, sự ngại ngùng trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Ở chung phòng với một anh trai giả gái không phải vấn đề gì to tát nhưng nếu chỉ có một chiếc giường thì ngại chết mất.
Còn may...
Cũng giống như lúc họp trên du thuyền, Khương Yển và Nhạc Âm bình tĩnh bước vào, đóng cửa phòng lại rồi tự tìm chỗ ngồi, sau đó mới bắt đầu nói chuyện.
Khương Yển tạm thời gác lại những lời oán thán về thân phận của mình, trước tiên chỉ vào Mạc Tiểu Nghiêu rồi giải thích tình huống hiện tại với Nhạc Âm: "Cô ấy tên Phương Bối Bối, tôi là An Nguyệt Nguyệt, tôi nhớ hình như anh tên Đinh Đào đúng không? Trong khách sạn nhớ cẩn thận một chút, đừng gọi tên thật, vì Bối Bối cứ thấy có gì đó là lạ."
"Ừm, tôi biết rồi." Nhạc Âm gật đầu: "Tôi đúng là tên Đinh Đào, ngoài ra tôi còn là lớp phó sinh hoạt của lớp này."
Khương Yển: "Ừm, được rồi. Hai bọn tôi đều là "thường dân" trong lớp, không thể cho anh lời khuyên, anh tự chú ý nhé."
Nhạc Âm tỏ vẻ đã hiểu, lúc nhìn sang Khương Yển lại che miệng cười trộm, hai vai run run rõ ràng đang cố nhịn cười.
Khương Yển cũng biết dáng vẻ của mình hiện tại trông rất buồn cười lắm, hình tượng cô gái mặt tròn chẳng có gì sai, thậm chí còn xinh hơn Mạc Tiểu Nghiêu bên cạnh một chút, nhưng điều kiện tiên quyết là không biết thân phận thật sự của anh, nếu không... Dù có là ai, khi nhìn thấy một người đàn ông cao mét tám biến thành một cô gái nhỏ nhắn khoảng mét sáu đều sẽ cười như tên kia thôi!
Nói đến đây cũng phải công nhận định lực của Mạc Tiểu Nghiêu rất tốt, tuy cô cũng kinh ngạc nhưng ít nhất không đến mức mất lịch sự tới vậy. Vừa nghĩ thế, Khương Yển nghiêng đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, lại phát hiện cô đã quay đi chỗ khác không nhìn anh nữa.
Khương Yển: ... Tưởng tôi mù hay gì?
Dù không nhìn thấy biểu cảm của cô từ phía sau, nhưng làm ơn, tần suất rung hai vai của cô có thể khác tên ngốc Nhạc Âm kia một chút được không? Ít nhất cũng phải kiềm chế lại đi chứ... Thôi, hai người vẫn nên cười thành tiếng luôn cho xong.
Vào khoảnh khắc ấy, sếp Khương lựa chọn buông xuôi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.